Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chảm vào cái hố lớn trước mặt, ai ai cũng đều không dám lên tiếng.
Bụi đất mù mịt ở phía trước dần dần ‘ lắng xuống, đất đá bay loạn xạ cũng dần dần ổn định trở lại.
Trong hố lớn có một bóng dáng đang chầm chậm đứng dậy.
Mọi người lo lắng nhìn qua.
Đó là một người đàn ông trung niên có vẻ khoảng 40 tuổi.
Người đàn ông để đầu định, làn da đen sạm, mặt có râu, trêи người mặc một chiếc ao choàng thời Dân quốc, dáng vẻ có phần lôi thôi, tổng thể xem ra không có gì bất thường, nhưng người này nhảy từ trêи máy bay trực thăng cao mấy chục mét xuống mà vẫn không chết… Điều này vô cùng kỳ lạ.
Mọi người đều hết hồn hết vía.
Thư ký nhỏ trực tiếp hét lên.
Lý Ái Vân run lầy bầy.
Lúc này cho dù là người đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn như Thủy Bình Vân cũng không tự chủ được mà da đầu tê dại, hít nột ngụm khí lạnh.
“Nồ súng! Nồ súng!!”
Thủy Bình Vân hét lớn.
‘Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng… Mấy khẩu súng trong tay những người ở đó lập tức điên cuồng tóe lên tia lửa.
Đạn lập tức bay như con thoi về hướng kia.
Nhưng… không có đạn của ai chạm được đến người đàn ông kia.
Bước chân của ông ta không ngừng chuyển động, cả người giống như là mọt ngọn gió vậy, tránh được hết số đạn kia.
Cử như vậy cho đến khi số đạn trong hộp tiếp đạn bị bắn hết, cũng không dụng đến được người đàn ông kia dù chỉ một – phân… – “Quy… quỷ… ông ta là quỷ sao?”
Có người kinh hoàng la lên.
Thủy Bình Vân cũng thất kinh, liên tục nhìn về phia Phan Lâm.
“Là chú Hằng! Ha ha ha, chú Hằng đến rồi! Chú Hằng đến rồi! Các người đều phải chết! Các người đều phải chết ở đây! Ha ha ha ha…”
Phan Yên Dương ở trêи xe vui mừng như điên, kϊƈɦ động cười lớn, trêи mặt toàn là ý cười điên dại.
Phan Lâm cũng hơi mở to đôi mát, không thể tin được nhìn người đang chặn phía trước xe.
Chú Hằng! Phan Chi Hằng… Người đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ! Anh chưa từng nghĩ đến nhà họ Lâm sẽ phái người này đến Giang Thành…: Trái tim Phan Lâm bắt đầu đập điên cuồng.
“Chủ tịch Lâm, người này… chúng tôi chỉ sợ là đối phó không nồi rồi…”
Giọng nói Thủy Bình Vân run rầy, nhìn về phía Phan Lâm nói.
“Cô bảo bọn họ đều lui về sau đi, người này… đề tôi đối phó.”
Phan Lâm khàn giọng nói.
“Có cần thông báo cho đảo Tiêu Sầu và Kỳ Lân Môn không?”
Thủy Bình Vân có phần không yên tâm, lập tức hỏi.
“Không cần đâu, bọn họ đều có nhiệm vụ riêng rồi, Kỳ Lân Môn đang ở Yến Kinh không thể gọi về được, đảo Tiêu Sầu trong thời gian ngắn cũng không thề đến kịp được, vẫn là đề tôi đi!”
Phan Lâm mở cửa xe bước ra ngoài.: Phan Chi Hằng bên kia nhìn Phan Lâm một cái, trong mắt lộ ra một tia nghỉ hoặc, nhưng lại không biết có chỗ nào không đúng.
“Cậu chính là bác sĩ Lâm đúng không?”
Phan Chi Hằng mở miệng hỏi.
Giọng nói quen thuộc.
Nhưng Phan Lâm đã có rất nhiều năm không nghe thấy rồi.
“Đúng vậy.”
Anh gật gật đầu.
“Nể tình cậu cũng họ Phan, thả ngươi của nhà họ Phan chúng tôi ra, tôi sẽ không tính toán với cậu.”
Phan Chi Hằng nói.
Phan Lâm không nói gì, chỉ nhìn một mảnh đất trống trêи sườn núi một cái, mở miệng nói: “Chúng ta đến chỗ kia giải quyết đi.”
“Giải quyết?”
Phan Chỉ Hằng sững người: “Thế nào? Cậu muốn đánh với tôi?”
, “Đánh bại tôi, người nhà họ Phan ông tự nhiên có thề đưa đi một cách bình yên vô sự!”
“Bác sĩ Lâm, tôi đã nghe nói về cậu, tuồi trẻ tài cao, y thuật vô song, càng là Song Lệnh Thiên Kiêu, thiên hạ vô song, tôi rất thưởng thức tài năng trẻ như cậu, chỉ là tôi không cảm thấy cậu có thề là đối thủ của tôi, tôi nghĩ cậu vẫn chưa hiểu rõ về tôi lắm, nếu như cậu giao đấu với tôi, e rằng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn đấy!”
Phan Chỉ Hằng nhàn nhạt nói.
“Phan Chi Hằng, tinh nhuệ Hắc Long của Thiên Long Đường nhà họ: Phan! Những năm trước dây vốn là thầm tra của Hình Cảnh Tư nhà họ Phan, nhưng bởi vì sau khi xử lý một vụ án thì bị nhà họ Phan cách chức, rồi bị phạt đến lao động khổ sai ở kho củi trong thời gian năm năm, có điều sau này bởi vì trình độ võ thuật cực cao nên lại lần nữa được nhà họ Phan sử dụng một lần nữa, bố trí đến Thiên Long Đường, chiến đấu cho nhà họ Phan, những năm nay ông đã giết tổng cộng 37 kẻ địch của nhà họ Phan, những kẻ địch này không ai không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, mà ông cũng bởi vì những chiến tích này mà uy chấn bốn phương, được người đời xưng là Hắc Long!”
Phan Lâm nhàn nhạt nói.
Lời này vừa dứt, Phan Chi Hằng không khỏi sửng sốt.
Những chiến tích kia của ông cũng không phải là bí mật gì, điều tra một chút cũng có thề biết tường tận.
Nhưng chuyện thầm tra ở Hình Cản!, Tư… Bác sĩ Lâm này từ đâu đến vậy? Đây không phải là tin tức người bình thường có thể thăm dò được.
“Cậu làm sao nghe được những điều này?”
Phan Chi Hằng khàn giọng hỏi.
“Trêи thế giới này còn có chuyện mà bác sĩ Lâm tôi không biết sao?”
Phan Lâm nhàn nhạt nói.
“Tên nhóc thú vị.”
Phan Chi Hằng gật gật đầu: “Nếu đã như vậy, vậy được, tôi sẽ cùng cậu đấu một trận nếu: tôi thắng rồi cậu nhải giao bọn người Phan Yến Dương cho tôi! Nếu tôi thua rồi, tôi tùy cậu xử lý!”
Phan Lâm không nói gì, nhảy vọt lên trời, người nhẹ như én bay về hướng mảnh đất trống nơi sườn núi.
“Khinh công tốt!”
Phan Chi Hằng hét to một tiếng, cũng nhảy vọt lên không, đáp xuống mảnh đất trống.
Đám người Thủy Bình Vân, Lý Ái Vân nhanh chóng xuống xe nhìn lên., Hai người vững.
Phan Chi Hằng ngay tức khắc bày ra một thế võ.
Có điều ông ta chỉ dùng một tay đưa về phía trước, tay còn lại để sau lưng.
“Sao thế? Ông không dùng toàn lực?”
Phan Lâm kỳ quái hỏi.
“Rốt cuộc thì vậu cũng là lớp trẻ, tôi phải nhường cậu chứ!”
Phan Chi Hằng nhàn nhạt nói.
“Vậy có thể ông sẽ phải hối hận đó!”
Ánh mắt Phan Lâm dần dần trở nên lạnh lẽo, nâng một tay lên, tay còn lại hướng về phía cánh tay mà vuốt.
“Vù vù vù vù vù… Một loạt ánh sáng bạc lấp lánh.
Liên thấy trêи cánh tay của anh từng cây từng cây kim châm sáng chói… Hô hấp của Phan Chi Hằng nhất thời run rầy.
Phan Lâm dường như không có y định hạ thủ lưu tình.
Một khi ra tay, anh liền sẽ dốc toàn lực.
“Chuẩn bị xong rồi chứ, chú Hằng?”
Phan Lâm lạnh lùng nói.
“Chú Hằng?”
Phan Chi Hằng ngây người.
—————————-