Kiêu Huyền Mi bực mình nhíu mày.
Chỉ có kẻ ngốc mới không biết lý do tại sao Hiệp hội võ thuật lại yêu câu cô đến đây.
Rốt cuộc cũng chỉ vì bí kíp võ công của đảo Tiêu Sầu.
Nhưng thực ra chuyện này cũng không phải bí mật, cô hoàn toàn có thể nói cho đám người này biết.
Kiêu Huyền Mi hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt đáp ứng yêu cầu: “Được.”
Dứt lời, dựa theo lời nói của Trịnh Nhã Vân, cô liên nói ra hết toàn bộ Tâm pháp khẩu quyết đã được học, đồng thời thi triển chiêu thức tương ứng trong bí kíp võ thuật của đảo Tiêu Sầu.
“Chú ý năm giác quan phải thật tập trung.
Thận trêи giữ thẳng, hư linh đỉnh kính, lưỡi để ở vòm họng trêи, cằm hơi hạ xuống, hai mắt nhìn thẳng.
Hây hây hây hây.”
Kiều Huyền Mi vừa nói, vừa chuyển mình theo các động tác võ công.
Đúng là người đẹp thì làm gì cũng thấy dễ coi.
Lúc này thân ảnh của cô giống như con bướm, khiến không có ai là không cảm thấy trâm trồ.
Mọi người nín lặng xem cô biểu diễn.
Bầu không khí bất giác tràn đầy nghiêm túc.
Vài người còn cẩn thận dùng điện thoại ghi hình lại để có gì sau này còn từ từ nghiên cứu.
Hiện tại Kiều Huyền Mi đang bị thương nhẹ, mà lại phải triển khai nhiều chiêu thức, nên dù cô rất muốn nhưng sức lực lại không thể chiều theo ý cô.
Động tác cô thi triển không thể coi là hoàn mỹ.
Cô chỉ biết cố gắng bằng cách thực hiện đầy đủ các thế võ công, không hề giấu diếm bất cứ động tác nào.
Cô muốn tự mình giải quyết, không muốn Phan Lâm vì cô mà bị cuốn vào chuyện này.
Nửa tiếng sau, Kiêu Huyền Mi đã đổ mồ hôi đầm đìa, cô mệt quá chỉ biết thở hồng hộc.
May mà cuối cùng cũng thực hiện xong rồi.
Cô dừng các động tác lại, chắp tay hướng về phía mọi người đang đứng xem, khàn giọng nói: “ Để bí thư Vân và mọi người
—————————-