“Hử?”
Nhìn bàn tay túm lấy cổ tay mình, mặt của Văn An Lương không khỏi biểu lộ ra một tia kinh hãi.
Sự tấn công như gió bão lúc nãy, rõ ràng đã làm cho các khớp xương của người này bị gãy đứt, sao anh ta còn có thể? Hai tay anh ta tại sao lại vẫn động đậy được? Anh ta là quái vật hay sao? Văn An Lương cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Ông ta biết Phan Lâm là Võ Y.
Ông ta cũng gặp không ít các Võ Y rồi.
Nhưng chẳng có một Võ Y nào gây cho ông ta cảm giác lạ lùng thế này.
Những gì mà bác sĩ Lâm làm, dường như đã vượt qua cả khả năng của các võ y thường có… Văn An Lương tâm thể lạnh lùng, dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi bàn tay cứng như sắt đó, nhưng…cho dù có làm cách nào, thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Phan Lâm! Lực mạnh quá! Văn An Lương nhíu mày, đúng lúc này, bàn tay còn lại của đối phương đã lại vồ về phía ông ta.
“Không biết lượng sức mình!”
Văn An Lương lạnh lùng hừ một tiếng, rồi thẳng tay đấm mạnh một cái.
—————————-