“Ông già, hình như sức lực của ông...
Không được đủ lắm!”
Phan Lâm khẽ cười nói, trên mặt anh lóe lên sự điên cuông.
“Làm sao lại như thế được chứ? Chuyện này làm sao có thể?”
Vẻ mặt Dương Thanh Tùng khiếp sợ, cơ thể run rẩy.
Vừa rồi uy lực của một quyền kia đáng sợ như thế nào, ông ta là người biết rõ nhất.
Cho dù Phan Lâm có thân thể Tiên Thiên Cương, dưới hoàn cảnh bát môn đều mở cũng không thể chống đỡ được.
Theo ý mà nói, trái tim của Phan Lâm đã sớm vỡ nát, anh cũng chẳng thể sống được, nhưng vì sao anh vẫn còn sống.
Không có khả năng! Nhất định là đã xảy ra vấn đề gì đó! Trong đôi mắt già nua của Dương Thanh Tùng lộ ra dáng vẻ điên cuồng, ông ta gầm nhẹ một tiếng, một lần nữa lại vung quyền lên, hung hăng đánh xuống ngực của Phan Lâm.
“Đi chất đi!”
Ông ta gầm lên.
Lúc này trong cú đấm đó mang theo cả lửa giận, giống như là một ngọn lửa thiêu đốt.
Phan Lâm lạnh nhạt nhìn thoáng qua, không có một xíu dấu hiệu giãy dụa nào, rất bình tĩnh.
Bịch một tiếng.
Một quyên lại đánh trên người anh, âm thanh như tiếng sấm rền.
Lực lượng đáng sợ trực tiếp truyên vào trong cơ thể Phan Lâm, sau cùng từ hai chân anh bắn ra, hóa thành cương phong thổi xung quanh.
Vù.
Người xem xung quanh bị luồng gió hất tung trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Một quyên này quả thật là giống như thiên thạch va chạm vào trái đất, làm rung chuyển mặt đất, thanh thế to lớn.
Phụt phụt.
Phan Lâm lại một lần nữa phun ra máu tươi, cơ thể không ngừng chấn động, mắt cũng trừng lớn thêm mấy phần, thế nhưng anh còn chưa chất.
Vẫn nhìn Dương Thanh Tùng với nụ cười thản nhiên trên môi, dường như anh căn bản không để một quyền này vào mắt.
“Ông già...
Còn chưa đủ đâu...
Ông vẫn phải dùng thêm chút lực đó!”
“Cậu...
Hai mắt Dương Thanh Tùng đột nhiên trừng to, gào thét một tiếng, một quyên lại một quyền.
Phụt phụt phụt.
Phan Lâm lại phun ra một ngụm máu tươi.
Một cảnh tượng chấn động lòng người...
Phan Lâm vẫn mở to mắt, hơi thở vẫn còn.
“Á!" Dương Thanh Tùng giông như điên rồi, ông ta liên tiếp gầm thét, nắm đấm rơi như mưa đánh mạnh về phía người Phan Lâm.
Ông ta không tin, ông ta không tin tên nhóc Phan Lâm này lại có thân thể bất tử.
Rầm rầm rầm.
Rầm.
“Chết đi, chết đi, chết đi cho tôi, chết chết chết...”
Dương Thanh Tùng gâm rú như một con thú dữ, ông ta đã hoàn toàn điên cuồng.
Một quyên lại một quyên cứ thế đánh xuống.
Mỗi một quyền đánh xuống giống như muốn xé nát mọi thứ trước mặt, dường như muốn đánh xuyên thủng cả trời đất này.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng kia đều cảm thấy da đầu của mình tê dại,