"Có chuyện gì vậy?”
"Cháy ở đâu?" Mọi người đang thất thần tỉnh táo lại, lớn tiếng hô.
"Gia chủ, hình như là lễ đường tiệc cưới cháy rồi!" Người bên cạnh vội vàng là hô.
"Cái gì?" Dương Hồng Vũ đứng bật dậy, mặt giận dữ, lớn tiếng quát: "Nhanh, gọi người đi cứu hỏa!" "Vâng!" Người nhà họ Dương nhao nhao chạy về phía lễ đường.
Cùng lúc đó, hai người dính đầy bụi đất từ bên trong thoát ra.
Đó chính là Bích Trân và An Viện.
"Sư muội, nhanh đi đưa anh Lâm rời đi!" Bích Trân vừa ho vừa nói.
Hai cô gái đều bị khói hun chảy cả nước mắt.
Hiện trường hỗn loạn.
Bùi Quốc Thiên khẽ nhướng mày, mắt vê phía lễ đường, lại nhìn sang chỗ bụi đất đang dân tản ra.
Chờ bụi đất toàn bộ tản đi, mới nhìn thấy Phan Lâm đang nằm chính giữa đống phế tích.
"Hả?" Bùi Quốc Thiên có chút bất ngờ.
Anh ta biết vừa nãy công kích của mình có lực lượng mạnh đến mức nào, cho dù một người nào xếp dưới hạng mười trong Thiên Kiêu, đều sẽ bị đánh nát đến mức xương cốt cũng không còn, chết không toàn thây, nhưng Phan Lâm lại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Nhưng không quan trọng, anh ta tin tưởng cho dù nhìn qua bề ngoài thì gã ta vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong chắc chắn đã nát bét rồi! Dù sao đây cũng là lực lượng kỹ xảo của nhà họ Bùi, là lực lượng có thể xuyên thấu qua da thịt trực tiếp đánh vào trong xương tủy và nội tạng! Là lực lượng mà không có kẻ nào trên thế giới này có thể tránh thoát được! Giết một tên vô danh tiểu tốt như thế này, quả là quá dễ dàng.
"Anh Lâm!" Bích Trân và An Viện lao đến, Bích Trân hoảng sợ hét lên, quỳ xuống bên cạnh Phan Lâm, khẽ lay Phan Lâm, nhưng chỉ thấy mí mắt Phan Lâm khẽ nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.
"Sư tỷ đừng vội, để em xem thử!" An Viện vội vươn tay ra, bắt mạch cho Phan Lâm.
Nhưng mà một lát sau, gương mặt An Viện tái mét.
"Sư muội, anh Lâm sao rồi?" Bích Trân vội hỏi.