Thần Y Ở Rể

Chương 881: Chương 881: Thẳng thắn




Mọi người đều biết gia đình họ Vương: có trọng lượng ở Dương Hoa không nhỏ.

Nắm quyền không ít.

Vì vậy, sau khi họ Vương sáp nhập vào Dương Hoa, ông Vương đã rất nỗ lực đề đưa người của mình vào nắm giữ nhiều vị trí khác nhau.

Những người mà ông ta đã đào tạo, thậm chí lúc đầu ngay đến Hàn Long cũng không phát hiện ra.

Chờ cho Hàn Long phát hiện được thi mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi.

Nhiều chức vụ quan trọng đã được đám người của họ Vương tiếp quản.

Mặc dù Hàn Long cố ý muốn thay thế người nhà họ Vương, nhưng lại sợ làm mất lòng bọn họ, cũng e sợ hành động đó sẽ khiên nhà họ Vương có những hành động trả đùa Dương Hoa.

` Vì vậy, vấn đề này đã kéo dài mãi cho đến hôm nay.

Giờ đây, nó trở thành nút thắt trái tim của Hàn Long, cũng là quả bom hẹn giờ đối với Dương Hoa.

Nếu không nhanh chóng trục xuất quả bom này, Dương Hoa không có thời gian để xoay sở mọi thứ bên ngoài.

“Không phải Dương Hoa cho bọn họ một ngày nghỉ sao? Tôi chỉ mời bọn họ đến nói chuyện về Dương Hoa.

Tôi nghĩ bây giờ Giám đốc Lâm Huy đang cầu thông tin tình báo từ phía họ, không phải sao?“ – Ông Vương thản nhiên cười nói.

Ngay khi nghe xong những lời này, Lâm Huy tự nhiên rất phấn khích.

Tuy nhiên, ông không đề lộ ra vẻ mặt bên ngoài, nhìn vào những người kia, mở miệng nói: “Mọi người đều là thành viên » | nồng cốt của Dương Hoa sao?”

“ “Tôi là người chịu trách nhiệm giám sát dây chuyền an toàn sản phẩm.”

“Tôi chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển.”

“Tôi chịu trách nhiệm nghiên cứu thị trường.“ “Tôi chịu trách nhiệm triển khai và kiểm soát sự phát triển trong tương lai của Dương Hoa.”

Mọi người không trực tiếp nói qua vị trí của họ mà chỉ báo cáo những gì họ phụ trách ở Dương Hoa.

Điều này quả thật khiến Lâm Huy thắc mắc cực kỳ, muốn trực ‘ tiếp đứng lên hỏi cho kỹ càng.

Nhưng khi nghe đến công việc mà họ phụ trách, Lâm Huy không thể kìm chế được sự kϊƈɦ động trong lòng.

` Thậm chí nhiều ông chủ khác trong phòng cũng bất ngờ, đứng hình.

“ Lâm Huy ngay lập tức hỏi một số câu hỏi chính, những người này trả lời trôi chảy, mỗi câu họ nói đều chính là mấu chốt của rất nhiều vấn đề quan trọng.

“Được lắm! Rất tốt! Ha ha ha ha, với thông tin này, chúng ta có thể dễ dàng dối phó với Dương Hoa!”

“Ha ha, ông Vương, lần này Dương m Hoa chắc chắn sẽ chết mà không có chỗ chôn.”

Mọi người đều vỗ tay liên tục, vui sướиɠ cực điềm.

Ông Vương cũng cười nhạt, ánh mắt ra vẻ có chút bí hiểm.

Nhưng vào lúc này, Lâm Huy dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên lên tiếng.

“Vị này là anh Lưu đúng không? Tôi ` muốn nhờ anh một việc, không biết có – được không?”

: “Anh Lâm Huy cứ nói ra, đừng ngại, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ làm cho anh!”

– Người đàn ông mim cười, nói.

“Tôi muốn anh giúp tôi lấy một số tài liệu từ Dương Hoa.”

– Lâm Huy hạ giọng nói vài cái tên.

Khi nghe xong những cái tên này, nhiều người có mặt tại đây đều kinh hãi, thầm nghĩ Lâm Huy thực sự rất xảo quyệt.

Nếu có được chút thông tin trong tư liệu này, thì nội tình của Dương Hoa hầu như sẽ bị phơi bay không sót thứ gì.

Ông Lưu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, mỉm cười nói: “Phần tài liệu này, đương nhiên có thể lấy được.

Bây giờ tôi sẽ về Dương Hoa lấy ngay.”

“Sao cơ? Như vậy tật quá tốt!”

Lâm Huy có chút kϊƈɦ động, lập tức nói: “Việc này không nên chậm trễ, nên về Dương Hoa lấy ngay bây giờ đi.

Chỉ cần ông giúp tôi đem tư liệu này tới, Dương Hoa liền biến thành miếng thịt nằm trêи thớt đợi chúng ta đến cắt xẻ.”

“Được! Tiểu Lưu, cậu lập tức trở về Dương Hoa ngay di.”

– Vương Khang vội vàng gật đầu nói.

“Được, Anh Khang.”

Người tên Tiểu Lưu lập tức đứng dậy rời đi.

Nhưng vào lúc này, ông Vương thấp giọng gọi lại: “Tiểu Lưu, chờ một chút.”

Tiểu Lưu dừng lại.

Mọi người đều nhìn ông Vương.

Đã thây ông ta phất phất tay.

Người quản gia lập tức lấy một bản hợp đồng, đặt lên bàn.

` Lâm Huy nhìn vào bản hợp đồng, không khỏi giật mình.

“Ông Vương, đây là….”

“Giám đốc Huy, anh đừng quá chột dạ.

Bây giờ nhà họ Vương đã muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với Dương Hoa.

Những người này có thể coi là quân bài cuối cùng của nhà họ Vương.

Nếu giá trị lợi dụng của bọn họ không có, tôi cùng nhà họ Vương đối với Các vị mà nói cũng không còn giá trị lợi “ dụng nữa.

Cho nên, tôi hy vọng có thề dùng họ thử nghiệm, đảm bảo cho nhà họ Vương một phần giá trị.”

Nghe xong lời này, các ông chủ khác trong phòng đều cau mày không thôi.

“Ông Vương, trận chiến này còn chưa kết thúc, ông lại vội vã ăn bánh ngọt sao?”

Đỗ Chi Cường có chút bất mãn, nói.

“E rằng sau trận chiến, nhà họ Vương ` Rò của chúng ta còn không có tư cách ăn bánh ngọt.

Cho nên hiện tại có thê ăn, liền tranh thủ cắn một miếng, tôi nghĩ, Giám đốc Lâm sẽ không phản đối, đúng không?”. Ngôn Tình Sủng

– Ông Vương cười nhẹ nói.

Trong lòng mọi người đều bất mãn.

Nhưng những gì ông Vương nói ra thực sự khiến họ thấy rằng quả thực không còn cách nào khác.

Đúng vậy, giá trị của nhà họ Vương cũng có giới hạn.

Nếu Dương Hoa thất thủ, Lâm Huy có thực sự đi gánh vác nhà họ Vương lại một lần nữa không? Đến lúc đó, chỉ sợ rất khó nói.

“Được rồi, ông Vương, ông muốn gì?”

– Lâm Huy cầm hợp đồng lên, mở miệng hỏi.

“Với mảng hải sản này, tôi nhìn qua có chút hứng thú.”

|.”

D x “Được, vậy tôi sẽ giao chợ hải sản ở Hoài Thành cho nhà họ Vương của ông chăm sóc!”

Lâm Huy thuận miệng nói, cầm bút trêи bàn, soát soát ký tên lên.

Người nhà họ Vương nhìn thấy, đều thở phào nhẹ nhõm.

“Giám đốc Huy!“ – Đỗ Chí Tường ngồi bên này, nói nhỏ.

“Không sao đâu.

Cho bọn họ cái lợi trước để đảm bảo họ giải quyết được Dương Hoa.”

– Lâm Huy hạ giọng nói.

Đỗ Chí Cường chỉ có thể từ bỏ.

“Giám đốc Huy quả nhiên là người thẳng thắn! Tiểu Lưu, đi lấy đồ đi!”

– Ông Vương cười ha hả nói, vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt già nua cuối cùng cũng biến mất.

` Tiểu Lưu gật đầu, lập tức rời khỏi nhà họ Vương, vội vàng chạy đến Dương Hoa.

Mọi người ngồi trong biệt thự, tiếp tục trò chuyện rôm rả.

Tình hình hiện tại đã nghiêng về phía Lâm Huy, nhà họ Vương cũng đã nhận được sự bảo đảm thích đáng, mọi người đều trò chuyện phiếm, cười nói vui vẻ.

Mọi người đã bắt đầu hình dung kết cục được chia chiếc bánh lớn Dương Hoa sau khi thất thủ.

Chỉ là … chuyện chưa nói được bao lâu, một cuộc gọi của Tiểu Lưu đột nhiên vang lên từ điện thoại của Vương Khang.

Vương Khang nhấc máy được vài giây, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Cái gì? Anh… anh đang nói thật sao?”

—————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.