Không khí trong phòng nháy mắt ngưng lại.
Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn Phan Lâm.
Phan Lâm nhìn cũng không thèm nhìn Lăng Tiêu, tiếp tục tự mình pha trà tự mình uống.
Còn về phía Smith, từ đầu tới cuối như người ngoài cuộc, chỉ ngồi bên cạnh xem cũng không nói câu gì.
Nhưng rõ ràng ông ây cũng lo lắng, đôi chân ở dưới bàn không ngừng run rẩy.
“Cho nên có thể nói bác sĩ Lâm đến đây…không phải để thương lượng với tôi?”
Lăng Tiêu híp mắt hỏi.
“Từ trước tới giờ tôi không hề có ý định thương lượng.
Lăng Tiêu, sự kiên nhãn của tôi có hạn.
Thời gian có hạn, tôi cho cậu năm phút để suy nghĩ.
Nếu trong vòng năm phút đấy cậu dựa theo lời tôi nói mà làm, vậy thì chuyện này có thể giải quyết rất yên ổn.”
Lâm Dương lấy di động ra, ấn nút tính giờ đặt ở trêи bàn.
Con số đếm ngược đang điên cuồng nhảy lên.
Trái tim của bảo vệ ở xung quanh cũng điên cuồng nhảy lên.
Đây là thông điệp cuối cùng của Phan Lâm! Lăng Tiêu cười nhẹ, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Anh phất tay, người tên là Văn Việt ở bên cạnh lập tức đi tới.
“Cậu chủ.”
“Đi, đánh lạc hướng tất cả người trong hội trường.
Giữ lại tất cả nhân viên phục vụ, phá sóng tín hiệu ở chỗ này, không được để cho bất kỳ ai gọi được điện thoại cho người khác, gọi cảnh sát cũng không được, hiểu chưa?”
Lăng Tiêu nói.
“Vâng, cậu chủ.”
“Tôi cho cậu năm phút để làm xong việc này, cậu có làm được không?”
Lăng Tiêu híp mắt nhìn chiếc di động trêи bàn, nói thêm một câu.
Câu này vừa rơi xuống, Smith quay đầu nhìn Lăng Tiêu.
Lúc này Văn Việt mới gật đầu, nói: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp.”
Nói xong, người liền chạy ra khỏi căn phòng.
Toàn bộ người trong phòng đều hiểu quyết định của Lăng Tiêu! Hắn…từ chối yêu cầu của Phan Lâm! Hơn nữa…hẳn còn làm xong công tác chuẩn bị! “Tiêu, bác sĩ Lâm…”
Smith còn muốn nói điều gì nữa nhưng nghĩ tới lời cô Linh Trúc từng nói, lời nào ông cũng không nói ra được… Còn về phía Phan Lâm, vẫn là bộ dáng bình thản ung dung làm việc mà không sợ hãi.
Anh không ngạc nhiên vì hành động của Lăng Tiêu, thậm chí còn ngồi yên đó.
Lăng Tiêu thì lại cười ra tiếng.
—————————-