“Khai Sơn!”
“Liệt ThạchI”
“Phá Không!”
“Hám Địa!”
“Xuyên Giang!”
Mỗi lần Văn Minh Tâm tung một chưởng thì sẽ hét lớn một tiếng, tay nhanh như chớp, nặng như núi, mạnh mẽ đánh vê phía Phan Lâm.
Phan Lâm không ngừng lui vê phía sau, có trời mới biết trêи người anh đã phải chịu đựng sức mạnh kinh khủng đến nhường nào, bàn chân dẫm trêи mặt đất, đến nỗi mặt đất chỗ đó nứt toát ra, sau khi mười tám chưởng rơi xuống người anh, trong miệng của anh toàn là máu tươi, xương cốt trong ngực đã bị gãy mất vài cái, bộ dạng cực kỳ thê thảm… Các khách mời đều sợ mất hồn mất vía.
Nhưng cũng may là trong khoảnh khắc cuối cùng, Phan Lâm đưa tay phóng một cây kim châm trúng người Văn Minh Tâm.
Văn Minh Tâm đã biết được sự lợi hại trong kim châm của Phan Lâm, bất đắc dĩ phải lùi lại.
Anh tạm thời ngăn được đợt tấn công.
Tuy đã khiến Văn Minh Tâm hơi lui bước, nhưng thực lực của hai bên đã có sự chênh lệch rõ ràng.
Phan Lâm hoàn toàn không có phần thắng.
“Giáo chủ vô địch!”
“Giáo chủ vô địch!”
“Ha ha, thằng oắt con, giờ đã biết sự lợi hại của Thiên Địa Giáo chúng tao chưa?”
Đám người Thiên Địa Giáo rối rít hoan hô, khiêu khích Phan Lâm.
Rốt cuộc Văn Minh Tâm chính là Văn Minh Tâm, nếu ngồi được lên trêи cái ghế giáo chủ của Thiên Địa Giáo, thì sao có thể không có chút bản lĩnh nào được? “Bác sĩ Lâm!”
Phương Vũ Yên ở bên này nóng nảy, muốn tiến lên nhưng bà lão kịp thời giữ cô ta lại.
“Bà ngoại…”
Phương Vũ Yên khẽ cắn đôi môi anh đào.
Dược Vương không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Sự cô đơn và đau khổ hiện lên trong mắt Phương Vũ Yên, cuối cùng cô ta vẫn ngừng lại.
Đại sư Phong Thanh không nói một lời, sự do dự dần hiện lên trong mắt ông ta.
Nếu Phan Lâm thất bại, vì những gì ông ta đã làm trong hôm nay, Thiên Địa Giáo nhất định là sẽ điên cuồng trả thù, đến lúc đó sợ là ông ta cũng khó có thể thoát khỏi sự chỉ trích, dù sao thì ở trong mắt rất nhiêu người, ông ta vẫn có mối quan hệ với Phan Lâm.
Về phân đám Hoắc Vẫn Nam thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ba, anh ta không chịu nổi đâu!”
Hoắc Vẫn Nam cười nói.
—————————-