Tất cả mọi người điên cuồng rồi! Tất cả mọi người dao động rồi! Vô số đôi mắt giống như bị nam châm hấp dẫn, toàn bộ đều nhìn chằm chằm mấy cuốn sách trong tay Phan Lâm.
“Tuyệt học suốt đời của bác sĩ Lâm ư?”
“Bên trong ghi lại...
Hắn là y thuật vô thượng tối cao?”
“Đạt được mấy thứ đó, nhất định có thể như bác sĩ Lâm, có y thuật quỷ thần khó lường rồi!”
“Đến lúc đó nắm giữ sinh tử cũng không nói chơi!”
Giọng nói run rẩy không ngừng truyền ra.
Đôi mắt mọi người tỏa sáng, bắt đầu khẽ đảo.
Ngay cả người của Phái Cổ cũng nhìn chằm chằm mấy cuốn sách này.
Y thuật của bác sĩ Lâm đã rõ như ban ngày.
Tuy Phái Cổ cũng là đại phái truyền thừa y đạo ngàn năm, nhưng cho dù là người phát ngôn của Phái Cổ, cũng không dám nói bác sĩ Lâm hiểu được tất cả y thuật anh nắm giữt Rất nhiều bí kỹ điển tịch thất truyền, đều ở trong cuốn sách trên tay bác sĩ Lâm...
Đôi mắt rất nhiều người sáng rực, cả đám trông chờ mòn mỏi.
Công Tôn Đại Hoàng và người Phái Cổ cũng cầu còn không được.
“Đưa đây.”
Không đợi Công Tôn Đại Hoàng mở miệng, Độc Hoàng Tiếu Minh Hàn đã mở miệng trước.
“Muốn sao? E rằng không đơn giản như thế đâu.”
Phan Lâm trực tiếp từ chối.
“Bác sĩ Lâm đúng không? Anh tới đây một mình à?”
Tiếu Minh Hàn nhìn anh hỏi.
“Không sai.”
“Lá gan đúng là lớn, tôi nghĩ anh chắc chắn không phải tới tìm chúng tôi gây phiên phức mới đến đây, nếu không thì anh đây là đến chịu chết! Anh hẳn là muốn tặng những thứ này cho chúng tôi, lấy thứ này bình ổn lửa giận của Phái Cổ đối với anh đúng không? Nếu là như vậy, vậy anh thật thông minh!”
Tiếu Minh Hàn mỉm cười nói, đi qua muốn lấy bộ sách này.
Nhưng anh ta vừa nắm lấy, nhưng tóm trúng không khí.
“Hửm?”
Tiếu Minh Hàn nhướng mày.
“Tôi không tính toán đưa chúng nó giao cho các người."
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”
Người của Phái Cổ ngạc nhiên.
“Anh có biết chuyện này có ý nghĩa gì không?”
Tiếu Minh Hàn hơi nhếch miệng nói: “Tôi nói cho anh đi, nếu anh cố ý làm chuyện ngu ngốc như thế, chỉ sợ...
Hôm nay anh không rời khỏi đây được.”
“Tiếu Minh Hàn, tôi không nhớ rõ anh là người của Phái Cổ”
Phan Lâm nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Phái Cổ đã giúp tôi, tôi tới đây chỉ vì trả ân tình của bọn họ mà thôi.”
Tiểu Minh Hàn cười mỉa nói: “Y thuật của bác sĩ Lâm vô song, ngay cả thôn Dược Vương đều đã bại dưới tay anh, bác sĩ Lâm, cho dù tôi không tính là người của y đạo, nhưng tôi biết dùng độc! Hôm nay anh tôi so tài một chút đit”
Giọng nói vừa vang lên, Tiếu Minh Hàn trực tiếp giơ tay, vung về phía Phan Lâm.
VùI Khí thể màu xanh lục thâm lập tức bay từ trong lòng bàn tay anh ta ra.
“Cẩn thận phấn độc!”
Thủ Mệnh kêu lên.
Tốc độ của Phan Lâm rất nhanh, bước dịch vê sau lập tức tránh đi.
“Phản ứng không tệ.”
Tiếu Minh Hàn cười nói.