Dương Thanh Tùng qua đời, người nhà họ Dương đã không còn một xíu phần thắng nào.
Cho dù tất cả các cao thủ của nhà họ Dương tập trung lại đi liêu mạng với Đông Hoàng Giáo, may mắn thì có thể tạm thời đánh lui được những người này, nhưng lần sau Phan Lâm khôi phục đánh tới, khi đó còn ai có thể đứng ra ngăn cản chứ.
Nhà họ Dương bị san bằng thành bình địa, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Giáo chủi”
Lưu Danh Khoa lập tức đến gần Phan Lâm kêu lên một tiếng.
Phan Lâm từ trong trâm tư lấy lại tinh thần, cất hai quyển sách trong tay đi, bước đến chỗ Dương Hồng Vũ.
Cả người Dương Hồng Vũ run rẩy, ông ta vội vàng lùi lại, bởi vì quá mức hoảng sợ, hai chân của ông ta như nhữn ra, vô thức ngã xuống đất, ngã chống vó lên trên.
“Gậu, cậu muốn làm gì? Cậu...
Cậu đã đồng ý với chú của tôi là sẽ không giết người của nhà họ Dương, cậu...
Cậu muốn làm gì?”
Dương Hồng Vũ run rẩy, chỉ vào Phan Lâm rồi hoảng sợ nói.
“Tôi đồng ý với chú của ông chuyện không giết người nhà họ Dương khi nào chứ?”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Thế nhưng, cậu đã nhận thuật bát môn đột giáp còn có cả ghi chép về hoa tuyệt mệnh từ chỗ chú của tôi rồi, chẳng lẽ cậu muốn quyt nợ ư?”
Dương Hồng Vũ hét lên.
“Cho dù ông ta không cho, ông ta chết rồi, tôi cũng có thể lấy được từ trên người của ông ta.”
Phan Lâm thản nhiên trả lời.
Hô hấp của Dương Hồng Vũ như dừng lại, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào nữa.
Đã nhìn thấy Phan Lâm giơ một tay lên, một tay năm chặt lấy bả vai của Dương Hồng Vũ, lại quăng mạnh Dương Hồng Vũ xuống dưới mặt đất.
“Biển ngay!”
Dương Hồng Vũ đột nhiên bạo phát, gào thét lên một tiếng, một chưởng hung hăng đánh xuống, đập mạnh về phía Phan Lâm.
Nhưng ngay khi Dương Hồng Vũ vừa động, Lưu Danh Khoa bên cạnh Phan Lâm lập tức vọt đến, nhanh chóng giữ chặt lấy cổ tay của ông ta, khiến ông ta khó lòng cử động.
“Nhanh, nhanh giết chết bác sĩ Lâm này! Hiện tại cậu ta bị thương nặng, chính là thời điểm cung giương hết đà, thế suy sức yếu, đây chính là một cơ hội tốt của chúng ta, mọi người cùng nhau xông lên giết chết cậu ta! Giết chết Phan Lâm!”
Dương Hồng Vũ gào thét ầm ĩ, còn có ý đồ cổ động người nhà họ Dương ra tay với Phan Lâm.
Thế nhưng tất cả mọi người lại chỉ ngẩng đầu nhìn vê phía bên này, không một ai ra tay giúp đỡ Dương Hồng Vũ.
“Các người...
Các người thể mà không nghe lệnh của gia chủ là tôi đây? Các người muốn tạo phản à?”
Ánh mắt Dương Hồng Vũ trừng to, vừa vội lại vừa sợ.