“Tên họ”
“Dịch Quế Lâm”
“Giới tính!”
“Nam… “Nghề nghiệp?”
“Nghê… nghê nghiệp?”
“Chưởng môn Kỳ Lân Môn… có tính là nghề nghiệp không?”
“Lại còn chưởng môn? Ảo tưởng mình là anh hùng à? Vì sao tụ tập kϊƈɦ động quân chúng gây rối?”
“Chúng tôi chỉ đang giao lưu võ thuật… không tụ tập gây rối!”
“Giao lưu võ thuật mà còn đánh chết mấy mạng người?”
Cảnh sát tuần tra vỗ bàn cái bộp, nhìn chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.
Chưởng môn Kỳ Lân Môn nghiến răng nghiến lợi, đỏ bừng cả mặt.
Cả đời ông ta chưa từng tới nơi này, càng chưa từng bị ai rống lên trước mặt như vậy.
Ngọn núi lửa phẫn nộ trong lòng sắp phun trào, nhưng cuối cùng ông ta vẫn vô cùng lý trí kiềm chế nó.
Kỳ Lân Môn tuy là môn phái lánh đời, nhưng không có nghĩa ông ta sẽ tách biệt với thế giới bên ngoài, một số chuyện bên ngoài ông ta vẫn hiểu rõ.
Tuy rằng ông ta là người luyện võ, nhưng ông ta không tự cao tự đại đến mức đổi đầu với sở tuần tra.
Dù sao một tông môn có lớn mạnh đến mấy, có thể thắng được bộ máy của đất nước sao? Chưởng môn Kỳ Lân Môn hít vào một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Mấy đệ tử kia của tôi chỉ vô tình ngã xuống khi leo núi, cũng không phải do chúng tôi làm.”
“Thật không? Vậy chúng tôi sẽ đi tra xét thử, có điều việc các người tụ tập ẩu đả không thể thoát tội, dựa theo quy định, các người phải ở lại đây bảy ngày!”
Vị cảnh sát tuân tra kia nói.
“Cái gì? Tôi đường đường là chưởng môn Kỳ Lân Môn, há có thể bị các người nhốt ở nơi này?”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn lập tức bực bội, vỗ bàn uỳnh một cái đứng lên.
“Cái gì mà Kỳ Lân với chẳng chưởng môn? Ông có chứng minh thư, chính là công dân của nước này, phải tuân thủ pháp luật!”
—————————-