Một người đàn ông mặc vest, xách cặp bước nhanh vào, nhìn thấy Chung Hào, anh ta lập tức đi chậm lại, vươn tay.
“Tổng giám đốc Chung, xin chào xin chào!”
Người đàn ông ân cần nói.
“Là giám đốc Tiền à, có chuyện gì mà phải phiên ngài đến tận đây vậy?”
Chung Hào vội tiếp đón.
“Tổng giám đốc Chung, thời gian có hạn, tôi cũng xin nói thẳng, lần này tôi được giám đốc Long ủy thác gặp ngài để hợp tác trong dự án mới.”
Người đàn ông lôi từ trong cặp ra một tập tài liệu, lấy ra một bản vẽ thiết kế đưa cho Chung Hào.
“Đây là…”
Chung Hào bản vẽ thiết kế với vẻ khó hiểu.
“Đây là những bộ phận và dụng cụ mà Chủ tịch Lâm muốn ủy thác ngài sản xuất, ngài xem nhà máy của ngài có làm được không?”
Người đàn ông mỉm cười hỏi.
“Dụng cụ này dùng để chế tạo thuốc ư? Tôi chưa thấy cái này bao giờ.”
Chung Hào nhìn bức vẽ một lúc, khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, đây là một loại dụng cụ mới được thiết kế, Chủ tịch Lâm muốn tung ra loại thuốc mới chuẩn bị sản xuất quy mô lớn đưa ra thị trường, nhưng việc này cần phải sản xuất bằng máy, nhân công không thể hoàn thành được.
Vì thế tôi mới định đặt đơn bên ngài.’ Người đàn ông cười.
“Được thôi! Thuốc mà Chủ tịch Lâm sản xuất ắt là thuốc tốt, vì lợi ích của người dân.”
Hai mắt Chung Hào sáng lên, hỏi: “Giám đốc Tiền, ngài có biết Chủ tịch Lâm định sản xuất loại thuốc gì không?”
Người đàn ông nghe xong, có chút lúng túng nói: “Giám đốc Chung, theo lý mà nói chúng tôi không nên giấu ngài, nhưng ngài cũng biết thì hiện tại của Dương Hoa.
Thật sự không tiện nói ra… thực xin lỗi.”
“Hiểu mà, hiểu mà, giám đốc Tiền không cần được trách mình.”
Chung Hạo mỉm cười, sau đó hỏi: “Bên ngài cần muộn nhất là khi nào?”
“Đương nhiên là càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước ngày 18.”
“Ngày 18 tháng này à? Chỉ còn 3 ngày nữa là….”
—————————-