Toàn sân đấu đều im lặng.
Mọi người nhìn chằm chằm Quý Lân ở đằng kia, người nào cũng chết lặng. Giang Nam Tùng cũng ngẩn ra.
Người nhà họ Kiều đứng đấy há hốc mồm.
Về phần người đàn ông trung niên, ông ta còn sửng sốt hơn.
Không ai mong muốn chuyện như vậy lại xảy ra...
“Cậu chủ!”
Người của Cải Thiên Tông xông lên.
“Đừng chạm vào anh ta!”
Người đàn ông trung niên đột nhiên thét lên thảm thiết.
Tất cả mọi người run lên, không ai dám nhúc nhích, ngơ ngác nhìn người đàn ông trung niên.
Dường như người đàn ông trung niên đã phát hiện ra điều gì đó, ông ta vội vàng chạy đến bên con trai mình.
Người thanh niên giờ phút này cũng không dám động đậy, há hốc mồm, đau đớn nhìn người đàn ông trung niên.
Bộ dạng đó, như thể đã phải chịu đựng nỗi đau đặc biệt thống khổ, đặc biệt kỳ lạ và đáng sợ.
“Cha... con... con khó chịu quá... Con đau quá... Cứu con với! Giúp con.” Anh ta khàn khàn khàn giọng nói.
“Đừng lo lắng! Đừng lo lắng Quý Lân! Cha sẽ cứu con! Cha nhất định sẽ cứu con!” Người đàn ông trung niên tái mặt, khó nói nên lời.
Ông ta nhìn kỹ con trai mình, chỉ thấy trên người nó có rất nhiều sợi kim châm cứu mỏng như sợi tóc.
Nếu không nhìn kỹ những chiếc kim châm cứu này, bạn sẽ hoàn toàn không nhận ra chúng.
Phan Lâm đã làm ra chuyện gì thế này?
Ông ta muốn rút chúng ra, nhưng ông ta biết rằng những cây kim châm cứu như vậy không thể được tùy tiện rút ra.
Ông ta đột ngột nhìn lại, tức giận nhìn chằm chằm Phan Lâm, gầm lên: “Cậu đã làm gì con trai tôi?”
“Tôi không làm gì cả. Không phải tôi đã nói là chính con trai của ông sao? Tôi chỉ muốn thực hiện lời nói của mình. Khi chặt cánh tay của anh ta, tôi đã thuận tiện để lại cho anh ta một số cây kim châm cứu trên người. Những cây kim này đủ để băm vằm cơ thể anh ta thành từng mảnh nhỏ” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Có phải cậu giấu cây kim châm cứu trên thanh đao đó không?” Người đàn ông trung niên hỏi một cách hằn học.
“Đúng rồi đó“.
“Xem ra y thuật của cậu quả thực tài giỏi. Khi cậu cùng ta đánh nhau, lại có thể lôi mấy cây kim châm cứu này ra sử dụng! Thật thú vị! Tôi đã đánh giá thấp cậu! Nhưng hiện tại cậu không còn có cơ hội sống nữa, dám đả thương con trai tôi! Tôi muốn cậu phải trả giá bằng mạng sống của mình! Nhanh lên, rút hết mấy cây kim ra khỏi người con trai tôi! “ Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!
Người đàn ông trung niên hét lên một tiếng, lại liều mạng lao về phía Phan Lâm.
Nhưng anh không di chuyển bước nào.
Khặc khác!
Người đàn ông trung niên đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.
Máu loang ra trên mặt đất, đen kịt, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.
“Cái gì?”
Mọi người đều bị hoảng loạn. “Chủ nhân! Ngươi bị sao vậy?”
“Chủ nhân! Ngươi không sao chứ?” “Thầy..”
“Khụ khụ... khụ khụ khụ..”
Người đàn ông trung niên họ dữ dội, miệng nôn ra càng ngày càng nhiều máu.
Ở trạng thái này, ông ta đã không thể nào tiếp tục chiến đấu. Đệ tử Cải Thiên Tông lo lắng.
“Anh đã làm gì thầy của chúng tôi?” Một người gầm gừ hỏi.
“Anh... chẳng lẽ anh đã hạ độc chủ nhân của tôi?” Ai đó mở to mắt hoài nghi hỏi.
“Ngộ độc? Không đến mức đó. Thầy của các anh luyện tà môn bí thuật, này đều chỉ là phản ứng phụ. Tác hại của bí thuật này rất lớn. Tôi đã cho thầy của các anh một vài mũi thuốc để tác dụng phụ xảy ra sớm hơn!” Phan Lâm thờ ơ.
“Châm?”
Người đàn ông trung niên đột nhiên giơ hai tay lên như thế ông ta phát hiện được điều gì đó.
Ông ta nhận ra rằng có hai cây kim châm cứu mỏng như sợi tóc trên cánh tay ông ta...
Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Tại sao ông ta có thể bị chậm hai cây kim được?
Người đàn ông trung niên khó tin vào mắt anh.
Rồi ông ta nhìn cánh tay đẫm máu của Phan Lâm, lập tức hiểu được. “Hồi này đánh nhau, cậu cố ý lộ ra sơ hở để nhân cơ hội này châm kim cho tôi?” Người đàn ông trung niên hét lên.
“Nếu không, ông cho rằng tôi sẽ dễ dàng bị ông đả thương hay sao?”Phan Lâm bình tĩnh nói.
Cục diện bỗng chốc thay đổi.
Những người của Cải Thiên Tông cũng bị chấn động.
Nguyên nhân khiến cánh tay Phan Lâm bị thương cũng là vì để thi chấm với hai cha con này...
“Thật ra do luyện tà môn bí thuật, ông cũng không còn chút sức nào để chiến đấu! Ông thua! Nhưng ông đừng lo lắng, tôi sẽ không giết ông trước! Để tôi chỉnh chết con trai ông đã, rồi sau đó xử lý ông sau!” “
Phan Lâm đứng yên nói, sau đó nhặt con đao gãy trên mặt đất, từng bước đi về phía Quý Lân.
Nam thanh niên run lên vì sợ hãi, thậm chí cho dù tay có bị chặt đứt đau đến không chịu nổi anh ta cũng không còn cảm giác được gì nữa.
Cảm giác sợ hãi bây giờ mới là cảm xúc tra tấn anh ta nhất.
“Không! Đừng đi qua đây! Đừng đi qua!”
Anh ta gầm lên thảm thiết.
Tuy nhiên cũng vô ích.
Phan Lâm đã đứng trước mặt anh.
“Đứng lại!” Người đàn ông trung niên gầm lên.
Phan Lâm mặc kệ, trực tiếp nâng đao lên.
Nhưng vừa định xuống tay, Giang Nam Tùng đột nhiên tiến lên hét lớn: “Cậu Lâm! Cậu nếu dám đả thương cậu Quý, tôi cam đoan rằng cậu không thể sống sót qua ngày mai!”