Linh Trúc sở hữu sự nhiệt tình và cởi mở của phương Tây.
Điêu này Phan Lâm đã sớm biết, nhưng anh không ngờ, Linh Trúc lại cởi mở tới trình độ này.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo khá khác với người da trăng bình thường, Phan Lâm không khỏi có chút đứng núi này trông núi nọ.
Nếu so sánh nhan sắc của Linh Trúc với Lý Ái Vân, khí chết thì kém xa, nhưng nếu nói về vóc người Lý Ái Vân lại không sánh bằng.
Mà vóc người đối với đàn ông mà nói có lực sát thương cực mạnh.
Những cô gái như Lý Ái Vân, tương đương với sự tôn tại của nữ thân hoàn mỹi Còn như Linh Trúc, là yêu tỉnh gây họa rôi! Phan Lâm hít một hơi thật sâu, hơi xoay cổ, giọng bình tĩnh nói: “Linh Trúc, em không cần như vậy! Cần gì phải chà đạp bản thân? Người Hoa chúng tôi cũng không thích hành động như vậy của em, hi vọng em có thể tự trọng.
“Vậy thây à, rốt cuộc phải làm sao thầy mới bằng lòng tha thứ cho em? Chẳng lẽ thây muốn Linh Trúc nhảy xuống từ đây thấy mới chịu tha thứ cho em sao?”
Viền mắt của Linh Trúc đỏ lên, cực kỳ tủi thân nói.
Phan Lâm bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu: “Thôi vậy, cô ngồi xuống trước đi!”
“Thầy, chẳng lẽ thầy không muốn sao?”
Linh Trúc hơi cúi người.
Trong khoảnh khắc, một cảm giác áp bách xông tới mặt, hơn nữa còn có mùi nước hoa hồng vô cùng say lòng người.
Phan Lâm hơi ngẩn ra, lại nghiêng đầu qua, thấp giọng nói: “Không phải tôi không muốn, mà bởi vì tôi làm người khá có nguyên tắc, dù sao em cũng là đồ đệ của tôi, tôi cũng không phải động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới!”
“Nguyên tắc? Thầy à….
Không phải là thầy vẫn còn là trai tân chứ?”
Ánh mắt Linh Trúc lộ ra sự xảo quyệt, nhếch môi khẽ cười nói.
“Không phải em cũng vậy sao?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Thầy… Gì chứ! Em đã quen mấy trăm người bạn trai rồi!”
Linh Trúc hơi mất tự
—————————-