“Kẻ nào?”
Các đệ tử canh giữ bên cạnh canh Thoát Thai Hoàn Cốt giống như cảm nhận được có người tới gân, lập tức la lên.
Nhưng bọn họ vừa định chạy tới xem, thì bị mấy cái kim châm cứu đâm trúng, giống như định thân đứng tại chỗ không nhúc nhích rồi.
“Hửm?”
Gia Linh ngồi thiên bên cạnh nước ao lập tức mở mắt ra, quay đầu lại nhìn.
Thấy có người tới gân, cô ta lập tức cảnh giác hơn.
“Các hạ đến nơi này làm gì? Đã là tối muộn rồi còn chạy tới trước canh Thoát Thai Hoàn Cốt, có chuyện gì sao?”
Gia Linh cẩn thận quát một tiếng.
Nhưng đối phương không trả lời.
Cho đến lúc này, hai cái kim châm cứu bắn về phía Gia Linh. ngôn tình ngược
Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, vội vàng né tránh.
Kim châm cứu rất nhanh, kim lóe lên hào quang khiến người ta vô cùng sợ hãi.
May mà thân pháp của Gia Linh không tệ, chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm trốn tránh sang một bên, mà khi cô ta đứng thẳng, thì trước mặt có thêm một người! Người đó đúng là Phan Lâm! “Bác sĩ Lâm?”
Gia Linh kinh hãi kêu lên.
Mà đợi cô ta kịp phản ứng, một bàn tay đã điểm huyệt cô ta.
Chỉ trong nháy mắt, Gia Linh không thể cử động.
Vẻ mặt cô ta không được tự nhiên, đôi mắt hơi nheo lại: “Bác sĩ Lâm, không phải là anh đang ở cấm địa sao? Theo tôi được biết, thánh nữ tự mình tọa trấn ở cửa vào cấm địa, sao anh có thể qua được cửa ải của cô ấy tới đây?”
“Chuyện này không cân cô hỏi đến, cô Gia Linh!”
Phan Lâm không giải thích, đi thẳng tới bên cạnh ao thánh, múc nước lên mũi ngửi một lát.
“Sao thế? Không lẽ bác sĩ Lâm cảm thấy có hứng thú đối với ao thánh này sao?”
Gia Linh lạnh nhạt nói.
“Đương nhiên, đây là nước dùng dược liệu cổ xưa phối với bí pháp nấu thành, công hiệu của nó, cũng quá đặc biệt rồi!”
“Một khi đã như vậy, sao bác sĩ Lâm không vào ao hưởng thụ đi?”
Gia Linh nói.
Trái lại cô ta hy vọng bác sĩ Lâm vào nước ao, chịu hiệu quả của canh Thoát Thai Hoàn Cốt này ăn mòn, vì vậy mà chết, như vậy bọn họ an toàn rồi.
Nhưng cô ta biết rõ ràng là chuyện này không có khả năng.
Nếu đối phương giả mạo Kỳ Lân tiến vào Hồng Nhan Cốc, như vậy anh hiểu biết rất rõ đặc tính của canh Thoát Thai Hoàn Cốt này.
Gia Linh hơi bất đắc dĩ.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm! Một tiếng nước chảy truyền ra.
Cô ta trợn to mắt nhìn.
Chỉ thấy Phan Lâm trực tiếp nhảy vào trong ao, cả người hoàn toàn ngâm trong nước.
“Cái gì?”
Cái miệng nhỏ của cô ta há to, tuy cơ thể không thể cử động, nhưng rung động và sung sướиɠ ở trong lòng khó có thể kìm nén.
Chẳng lẽ người này không biết đặc tính của canh Thoát Thai Hoàn Cốt sao? Cho dù anh sẽ không vì nước này mà chết, nhưng ít nhất cũng sẽ vì nó mà mất trí nhớt Canh Thoát Thai Hoàn Cốt có ảnh hưởng rất lớn đôi với não người, đợi bác sĩ Lâm từ trong ao nước thánh này đi ra, anh chắc chắn sẽ mất đi tất cả trí nhớ lúc trước, có lẽ lúc đó có thể dùng ngôn ngữ khiến anh khuất phục! Nghĩ như vậy, đôi mắt Gia Linh đều đã vô cùng nóng rực.
Nhưng mà… Phan Lâm biến mất vào trong nước ao chừng gân một phút! Sau đó “rầm”
một tiếng, người lại vươn đầu ra khỏi ao, đi lên bờ.
Anh giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau khi lên bờ thì nhìn chằm chằm nước, một lát sau lấy ra một số chai chai lọ lọ trong túi để bên cạnh, ném một số thuốc bột và dược liệu kỳ lạ vào trong ao.
Nhìn thấy cảnh này, Gia Linh có chút mơ hô.
Cô ta há to miệng thở dốc: “Bác sĩ Lâm, anh… Anh… Đang làm gì thế?”
“Tôi nói với cô có tác dụng gì không? Cô có thể thay đổi được gì à?”
Phan Lâm tiếp tục bận việc của mình, không quay đầu lại nói.
“Vậy anh… Không sao à?”
Gia Linh kinh ngạc hỏi.
Phan Lâm quay đầu nhìn cô ta một cái, cười khẽ nói: “Sao thế? Cô nghĩ là nước trong ao thánh này có thể xóa được trí nhớ của tôi sao?”
“Chuyện này…”
Phan Lâm lắc đầu, sau đó đứng dậy, lại một lần nữa nhảy vào trong nước.
Lần này anh ngồi khoanh chân dưới đáy nước, nín thở tĩnh tọa.
Gia Linh vô cùng kinh ngạc, cũng hoàn Trưng: Ta? Ti hổ Tin toàn không rõ rôt cuộc là Phan Lâm muốn làm gì? Cô ta chỉ thấy nước ao vốn yên bình đột nhiên bốc lên lượng lớn khói trắng.
Ùng ục ùng ục ùng ục… Mặt ngoài nước ao cũng xuất hiện lượng lớn bọt khí, giống như đang nấu sôi.
“Rốt cuộc là anh… Đang làm gì?”
Gia Linh lẩm bẩm nói.
Ở cửa cấm địa.
Rầm! Một tiếng vang nặng nề truyên ra.
Chỉ thấy thánh nữ liên tục lùi về sau, bàn chân không to kia giãm xuống đất để ra một dấu chân rất sâu.
Đợi cô ta đứng vững xong.
“Ừm..”
Khóe môi thánh nữ có máu tươi tràn ra.
“Thánh nữ!”
“Thánh nữ! Người thế nào rôi?”
“Người không có việc gì đúng không?”
Đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bốn phía đều vây quanh tới.
“Tránh rat”
Thánh nữ đẩy mọi người ở xung quanh ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm quái nhân ở trước mặt.
Lúc này bên cạnh quái nhân đều là thi thể của đệ tử Hồng Nhan Cốc, nhưng quái nhân cũng không chịu nổi, toàn thân đều là vết thương, xem ra thương tốn không kém thánh nữ.
“Bé gái… Không tệ! Rất không tệ! Không ngờ vậy mà kẻ tiện nhân kia còn có thể dạy dỗ ra người có thực lực như cô! Thật sự khiến người ta bất ngờ, nhưng mà cô muốn giết chết tôi… Chỉ sợ không dễ dàng như vậy! Ha ha ha…”
Quái nhân nhếch miệng cười, trêи răng dính đầy máu tươi.
“Hừi Con chuột nhắt chết tiệt kia, xem tôi lấy đầu ông xuống đây!”
Thánh nữ la lên, giãm chân tại chỗ mà lên, muốn phát động tấn công lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói rất to mà hùng hậu truyền tới.
“Đồ nhi nhanh lùi ral Người này để sư phụ giết cho!”
Giọng nói này vừa vang lên, tất cả đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều run rẩy, nhao nhao nhìn vê phía truyên tới giọng nói.
“Là cốc chủ?”
Thánh nữ dời mắt nhìn sau đó nghẹn ngào nói.
“Cái gì? Cốc chủ đến đây sao?”
“Cốc chủ!”
“Bái kiến cốc chủ!”
“Đệ tử bái kiến cốc chủ!”
“Bái kiến cốc chủ”
Mọi người nhao nhao quỳ một gõi, lạy vê phía truyền ra giọng nói, mỗi người đều vô cùng thành kính.
Thánh nữ cũng không ngoại lệ.
“Sư muội?”
Quái nhân dừng tay, nhìn chằm chằm phía truyền ra giọng nói, đôi mắt dưới mái tóc xõa tung tràn ngập thù hận và lửa giận.
Chỉ thấy chỗ truyền ra giọng nói tỏa ánh sáng trắng, sau đó một người phụ nữ toàn thân tỏa ra hào quang bay tới.
Người phụ nữ này có mái tóc bạc, nhưng bộ dạng không già nua chút nào, mặc một bộ đồ trắng, đạp không mà đến, giống như tiên nhân từ trêи trời hạ xuống, khiến người ta thán phục mà có vẻ thần bí.
Rất nhiều đệ tử của Hồng Nhan Cốc nhìn bóng người kia, trong mắt đều là thành kính, vô cùng kϊƈɦ động, càng có nhiều người không ngừng bái lạy, giống như gặp được thần tiên sống.
Bà ta đứng trêи một đỉnh núi, từ trêи cao nhìn xuống quái nhân kia.
“Sư huynh, đã lâu không gặp!”
“Đúng vậy, không ngờ tới mấy năm không gặp được bà, bà càng ngày càng trẻ tuổi, mà tôi đã đầy mặt gió sương, không ngừng già nua.”
Quái nhân cười nói, trong giọng nói đều là cảm khái.
“Ông có biết chuyện này chứng minh cho cái gì không? Chứng minh quyết định năm đó của tôi là chính xác! Ông, cho dù thế nào cũng chỉ là một người phàm tục! Mà tôi… Đã chạm vào ngưỡng cửa lớn, tôi hóa tiên!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc kiêu ngạo nói.
—————————-