Chủ tịch công ty bảo vệ Sở Thanh sao? Hai người đều bị dọa sợ.
Phan Lâm cứ tưởng mình đã là chủ tịch trẻ tuổi nhất rồi, không ngờ hôm nay còn xuất hiện một cô nhóc còn nhỏ tuổi hơn cả anh.
“Cái gì cơ?”
Lý Cẩm lên tiếng hỏi với vẻ không thể tin được: “Cô chính là bà chủ của công ty bảo vệ sao? Cô… Sao cô lại còn trẻ như vậy?”
“Còn trẻ thì sao? Lễ nào mở công ty bảo vệ còn quy định tuổi tác sao?”
Hà Sở Thanh hỏi lại.
“Việc này…’ Lý Cẩm không nói được gì nữa.
“Cô Sở Thanh, cô tìm chúng tôi có việc gì sao?”
Phan Lâm hỏi.
“Có chuyện gì ư? Hừ, các người nợ tôi mãy tỷ, các người nói thử xem tôi tìm các người để làm gì.”
Hà Sở Thanh cười lạnh lùng.
“Cô Sở Thanh, không phải chuyện giữa cô và tôi đã được giải quyết rồi sao? Còn vê chuyện khoản nợ, gia đình tôi không thể trả hết món nợ trong phút chốc.
Vị luật sư ấy đã nói rồi, món nợ này vẫn chưa được quyết định ngày trả, đợi đến khi quyết định được rôi, chúng ta sẽ thỏa thuận tiếp.
Bây giờ cô Sở Thanh vừa đến đã đòi tiên tôi, tôi làm sao có thể đưa ra ngay lập tức được?”
Lý Cẩm bất đắc dĩ nói.
“Tôi biết cô không thể trả nổi tiền, tôi cũng biết cô không có tiền, vậy nên tôi mới đến đây.”
Hà Sở Thanh khẽ cười.
“Lời của cô có nghĩa gì vậy?”
Lý Cẩm không hiểu hỏi lại.
“À, tôi cho cô một con đường kiếm tiền, cô có muốn làm hay không?”
Hà Sở Thanh nhéo mắt, nhìn chằm chằm Lý Cẩm.
Sắc mặt Lý Cẩm thay đổi: ‘Lần trước đã có người gọi điện cho tôi, lẽ nào là quay loại phim đó sao? Tôi nói với cô, nếu như là quay loại phim như vậy thì thôi đi.
Tôi nhất định không quay đâu, cô bỏ cái suy nghĩ ấy đi.”
“Vậy thì tiếc thật, dáng người và vẻ mặt này của cô, cộng thêm cả tiếng tăm của cô nữa, không quay thì thật là đáng tiếc.
Nhưng mà cũng không sao, nếu như không quay, cô chơi với tôi vài ngày đi, vậy thì mấy tỷ đó coi như trả hết rồi, thấy thế nào?”
Hà Sở Thanh
—————————-