Yến Kinh, nhà chính nhà họ Phan.
Phan Côn Luân dẫn theo đám người Thiên Tân, Phan Minh Triết sải bước tiến vào Anh Các
- một trong ba các lớn nhất của nhà họ Phan.
Cọt kẹt! Cửa lớn bị đẩy ra, mấy người nam nữ mặc trang phục màu đen đang ngồi uống trà bên trong đều hướng mắt nhìn lại đây.
“Là các chủ Tê Các sao? Có chuyện gấp gì vậy?”
Người đàn ông ngồi trên cao nhất đặt tách trà xuống, ung dung thong thả nói.
“Phan Phi Anh! Có phải ông sai người đi châm ngòi ly gián quan hệ giữa liên minh thương mại, hiệp hội và bác sĩ Lâm, muốn mượn tay liên minh thương mại và hiệp hội giết chết bác sĩ Lâm đúng không?”
Phan Côn Luân trâm giọng lạnh lùng hỏi.
“Tê Các chủ, tin tức của ông thật sự rất không nhanh nhạy, lâu như vậy mới biết được à?”
Các chủ Anh Các Phan Phi Anh lần thứ hai cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nói.
“Ông...
Phan Phi Anh! Ông có biết mình đang làm gì không? Ông thế mà lại kéo người của liên minh thương mại và hiệp hội xuống nước! Ông không sợ liên minh thương mại và hiệp hội phản cảm, chọc giận bọn họ sao?”
Phan Côn Luân nổi giận đùng đùng hét lên.
“Phan Côn Luân! Đám Tê Các các người không đối phó nổi một bác sĩ Lâm, khiến cho cấm địa nhà họ Phan thất thủ, bị cậu ta chà đạp! Chịu nhục nhã như thế! Người người cười nhạo, đám Tê Các các ông phạm lỗi, mất hết mặt mũi, bây giờ Phan Phi Anh tôi đây đi tìm lại vê cho, ông không biết cảm ơn lại còn ở đây ồn ào, ông không cảm thấy nực cười sao?”
Phan Phi Anh nói mà không đổi sắc mặt.
“Phan Phi Anh, bác sĩ Lâm cũng được, hiệp hội cũng thế, ông cho rằng đó là hạng người hời hợt sao? Ông muốn ra tay thì ra tay sao? Tôi nói cho ông biết, không phải đơn giản như vậy đâu, bác sĩ Lâm rất giảo hoạt, nếu như để cho cậu ta biết chuyện chúng ta châm ngòi ly gián cậu ta với liên minh thương mại, chắc chắn cậu ta sẽ giận lây sang chúng tai”
“Giận chó đánh mèo thì giận chó đánh mèo, Phan Côn Luân, chẳng lẽ ông cho rằng người nhà họ Phan chúng ta sẽ sợ cậu ta ư?”
Phan Phi Anh trợn mắt, sâu trong con ngươi của ông ta xoẹt qua tia lửa chiến ý bừng bừng: “Cậu ta họ Phan, chúng ta cũng họ Phan, đựa vào cái gì mà chúng ta không thể động vào cậu ta?”
“Ông...”
“Phan Côn Luân, nếu như ông sợ, thì ông hãy ngoan ngoãn quay về Tề Các của mình mà ngôi chờ đi, chuyện này tôi sẽ xử lý, mặt khác tôi còn có chuyện phải nói cho ông, hành động lần này là được phía trên ủng hộ! Cũng không phải do mình tôi quyết định, ông chạy đến đây tìm tôi cần nhản, thì tại sao không trực tiếp nói với bên trên đi?”
“Cái gì? Bên trên cũng đồng ý ư?”
Vẻ mặt của Phan Côn Luân cứng đờ.
“Nếu không thì sao? Hiệp hội triệu tập sắp diễn ra! Chúng ta và Dương Hoa của Giang Thành từng có nhiều xung đột, hai bên đã sớm xé rách mặt từ lâu, nếu như không xử lý xong bác sĩ Lâm trước khi hiệp hội triệu tập diễn ra, đợi đến khi gặp nhau trên hiệp hội, chắc chắn sẽ trở thành kình địch số một của nhà họ Phan chúng ta! Cho nên để hiệp hội được thuận buồm xuôi gió, bên trên đồng ý cho tôi bày ra kế hoạch thanh trừng bác sĩ Lâm!”
Phan Phi Anh cười nhạt.
Phan Côn Luân nhíu mày, vẻ mặt không được tự nhiên.
Chuyện quan trọng như vậy, nhưng mà chưa từng nghe thấy bên trên nói với ông ta một câu.
Hóa ra chuyện xảy ra trước đó đã khiến cho phía trên thất vọng về ông ta rồi.
“Tê các chủ, ông còn có chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì xin mời ông rời đi, đừng làm phiền chúng tôi thưởng trà”
Phan Phi Anh nhấp một ngụm trà nhàn nhạt nói.
Mọi người rất tức giận, nhưng mà không thể làm gì Phan Phi Anh.
“Nếu như các vị muôn tiếp tục thưởng trà, vậy được thôi! Tôi không làm phiền nữa, chỉ là Phan Phi Anh, có một câu tôi phải tặng cho ông!”