Hóa ra những đòn tấn công sắc bén trước đó của tông chủ Huyết Ma Tông, cũng không phải để giết chết Phan Lâm, mà là để bôi một lớp bụi màu đỏ như máu kỳ quái lên lớp da ngoài của anh, sau đó dựa vào chiêu pháp này để khiến nó vào trong cơ thể.
“Mấy thứ này thoạt nhìn giống như bụi phấn, nhưng thực ra nó giống như khí.
Tuy cơ thể của Võ thần cứng rắn như kim cương, bất tử bất diệt, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một lớp ngoài của cậu mà thôi! Nếu đã là túi da thì sẽ có lỗ chân lông có thể thông khí.
Mà khí tức, chính là điểm mấu chốt để phá hủy cơ thể Võ thần của cậu! Bác sĩ Lâm, cậu đã thua rồi! Những khí này có thể lấy mạng cậu trong vòng mười giây! Ha ha ha… Tông chủ Huyết Ma Tông bật cười ha ha, lại càng đắc ý hơn.
Có thể chiến thắng một sự tồn tại có cơ thể của Võ thần, việc này đối với bất cứ ai mà nói cũng đều là một chuyện đáng để tự hào.
Nhưng đúng lúc này, Phan Lâm đột nhiên đọc thành tiếng.
“Mười!”
“Hửm?”
Tông chủ Huyết Ma Tông ngẩn người.
“Chín!”
Anh lại hét.
“Cậu đang làm trò gì đấy?”
Tông chủ Huyết Ma Tông nhíu mày.
Phan Lâm thì lại tiếp tục đọc: “Tám! Bảy! Sáu! Năm! Bốn! Bai Hai! Một…”
Đợi sau khi đếm xong, anh lại đứng dậy lần nữa.
Cuối cùng ông †a cũng biết được Phan Lâm đang đọc gì.
Anh đang đếm giây! Tông chủ Huyết Ma Tông nói trong vòng mười giây có thế lấy mạng của Phan Lâm, nhưng Phan Lâm thì lại chứng minh cho ông ta thấy, trong vòng mười giây anh vẫn bình an vô sự như cũ.
“Sao có thể như vậy được? Tại… tại sao cậu vẫn không hề hãn gì?”
Tông chủ Huyết Ma Tông chỉ vào anh một cách ngơ ngác và hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản.”
Phan Lâm khàn giọng đáp: “Một chiêu này của ông, thực ra không phải là công pháp võ đạo gì hết, mà là loại độc bình thường nhất! Tầng khí mà ông nói, chỉ là khí độc, tuy có thể tiến vào da thịt và trong cơ thể của tôi, khiến tôi trúng độc, nhưng… trong mắt tôi, nó không phải là độc lợi hại gì.
Muốn giải độc này, cũng vô cùng dễ dàng! Tông chủ Huyết Ma Tông, ông muốn dùng một chiêu này để giết tôi, có phải là mơ mộng hão huyền quá rôi không?”
“Cậu… Tông chủ Huyết Ma Tông nhếch khóe miệng, vẻ mặt khó tin.
Một lúc sau, cả người mới bình tĩnh lại được.
“Bác sĩ Lâm thật đúng là bác sĩ thiên tài, võ y của cậu đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao rồi.
Tuy tôi rất không muốn chấp nhận, nhưng tôi vẫn phải thốt lên một câu lợi hại!”
Ông ta khàn giọng bảo: “Có lẽ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện lại một lân, không cần thiết phải tiếp tục đánh đánh giết giết nữa.”
“Sao thế? Không đánh lại được nên muốn đàm phán hòa bình sao? Tông chủ Huyết Ma Tông, ông cũng biết kiếm lợi ích cho mình thật đấy.”
Phan Lâm lắc đầu đáp.
“Không đánh lại được? Bác sĩ Lâm, cậu thực sự cho rằng bản tông chủ sợ cậu sao? Bản tông chủ chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi.
—————————-