“Sao thế? Anh muốn biết vê nhà họ Phan sao? Anh đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn trở vê nhà họ Phan à?”
Lên taxi, Phan Nhã Nam hừ lạnh một tiếng, nói với Phan Lâm.
“Nếu cô không nói, vậy thì mời cô thích đi đâu thì đi?" Phan Lâm bình tĩnh nói.
Giá trị của Phan Nhã Nam đối với anh chỉ có những chuyện này.
Ba của cô ta Phan Ngạo Thiên có địa vị vô cùng đặc biệt ở nhà họ Phan.
Những tin tức liên quan tới nhà họ Phan mà Phan Ngạo Thiên tiếp xúc, Phan Lâm phái thám tử đi điêu tra cũng không có khả năng dễ dàng điều tra được.
Thực tế trong nhà họ Phan đã có người Dương Hoa phái đi.
Nhưng dù thế nào những người này không phải là người nhà họ Phan, bọn họ chỉ có thể lượn vượn bên ngoài nhà họ Phan, căn bản không thể tiếp xúc tới cơ mật trong trung tâm nhà họ Phan.
Cho nên Phan Nhã Nam đối với Phan Lâm mà nói là có tác dụng, hơn nữa giá trị của cô ta khó mà có thể đánh giá, có lẽ không có giá trị gì, nhưng có lẽ có giá trị ngàn vàng...
“Anh...
Hừ, được rôi! Dù sao nhà họ Phan đã bất nhân với tôi, tôi cũng không cần phải trung thành với nhà họ Phan nữa!”
Phan Nhã Nam bĩu môi nói: “Nói đi, anh muốn biết chuyện gì?”
“Đương nhiên là cơ mật nhà họ Phan! Càng cơ mật càng tốt!”
Phan Lâm nói.
“Thật xin lỗi, tôi không biết, ở nhà họ Phan tôi không đảm nhận chức vụ gì, sao có thể tiếp xúc được cơ mật?”
Hai tay của Phan Nhã Nam ôm ngực, bắt chéo chân nói: “Nếu anh muốn hỏi, vậy thì hỏi đơn giản chút đi, chuyện phức tạp tôi không biết đâu!”
Phan Lâm không tin.
Phan Nhã Nam là con gái của Phan Ngạo Thiên, Phan Ngạo Thiên tiếp xúc không ít cơ mật của nhà họ Phan, dù ít dù nhiều Phan Nhã Nam cũng biết một ít, chỉ đơn thuân không muốn nói mà thôi.
Phan Lâm nhíu mày, suy nghĩ nên làm thể nào cạy được thông tin có giá trị từ miệng Phan Nhã Nam.
Nhưng mà lúc này, bỗng nhiên Phan Nhã Nam đè thấp giọng nói: “Thế nào? Anh muốn biết chuyện về nhà họ Phan, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Cô có thể nói, có thể không nói, nhưng câu hỏi này của cô, tôi không nhất định phải trả lời cô.”
Phan Lâm lắc đầu.
“Ồ, còn thừa nước đục thả câu? Thực sự tưởng rằng tôi không biết sao? Không phải là anh muốn về nhà họ Phan sao? Được rồi! Anh muốn biết tin tức hữu dụng về nhà họ Phan cũng được thôi, tôi có thể nói cho anh nghe, nhưng mà anh phải hiểu ý tôi chứt”
Phan Nhã Nam chà xát ngón tay cười nói.
“Cô muốn tiên à?”
“Vô nghĩa, bây giờ trong người bà đây không một xu dính túi, tất nhiên là cần tiền rồi! Anh cho tôi chút tiền, tôi có thể nói chuyện anh cảm thấy có hứng thú!”
“Được, thành giao!”
Phan Lâm lập tức lấy thẻ trong túi ra, nhưng lúc chuẩn bị đưa cho Phan Nhã Nam, lại do dự, anh cất thẻ đi, nhét tiên mặt trong túi qua! “Có một triệu bảy trăm năm mươi ngàn à? Phan Nhã Nam vô cùng thất vọng.
“Nếu tin tức của cô hữu dụng, tôi có thể cho thêm ba triệu rưỡi!”
Phan Lâm nói.
“Ba triệu rưỡi? Hừ, người khác ăn bám, anh cũng ăn bám, sao ngay cả việc ăn bám anh cũng không làm tốt được vậy? Nghèo thành như vậy!”
Phan Nhã Nam lắc đầu, cất tiền đi nói: