Phan Lâm chậm rãi đứng dậy, hai mắt gắt gao chăm chú nhìn vào cánh tay phải của mình.
Mà giờ phút này, cánh tay của anh đã biến thành màu vàng kim, giống như có năng lượng kỳ dị nào đó len lỏi nơi cánh tay.
Tiếp đó, luồng năng lượng này tỏa ra ánh sáng màu vàng, xoay xung quanh cánh tay Phan Lâm, giống như vật đổi sao dời, thần kỳ mà tuyệt diệu.
Dần dân, vâng sáng nhạt đi, biến mất, khi nhìn lại, một hoa văn kỳ dị xuất hiện trên cánh tay của Phan Lâm.
Hoa văn kia giống như một con rồng thần, lượn quanh cánh tay anh, nhưng lại không giống rồng, bởi vì tâng bên ngoài bao phủ lớp lông vũ, phần đầu giống như phượng thân, chưa người nào gặp qua sinh vật như vậy.
Nhưng giờ phút này hoa văn đem đến cho Phan Lâm sức mạnh điên cuông mãnh liệt làm cho người ta sợ hãi.
Ngắn ngủi trong vòng năm sáu giây, Phan Lâm liên bị năng lượng nồng đậm cực điểm này bổ sung tràn đầy, toàn thân trong khoảnh khắc như là đạt được thăng hoa.
“Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, có nghĩa là tôi đã hoàn toàn trở thành Thiên Huyết Linh thể! Sau này cơ thể của tôi có thể so với thân thể thiên bẩm! Tôi, vô địch thiên hạ!”
Phan Lâm hít một hơi thật sâu, đôi mắt bình tính nhìn chăm chú vào người trước mặt.
Mọi người dường như thấy được một vầng sáng vàng sánh ngang với ánh nắng mặt trời bên trong đôi mắt ngọc của anh.
“Anh đã làm cái gì? Tay anh… Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Thiên Hạo hô hấp run rẩy, nhìn chằm chằm Phan Lâm hỏi.
“Là sức mạnh của Lạc Linh Huyết!! Tôi ngửi thấy sức mạnh của Lạc Linh Huyết!”
Có trưởng lão thất thanh la lên.
“Sức mạnh Lạc Linh Huyết thật nồng đậm! Đấn tột cùng là có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết mới có thể sinh ra sức mạnh này? Hai giọt? Ba giọt? Năm giọt? Không! Ít nhất mười giọt trở lên!”
Toàn thân Liễu Thị Phụng điên cuồng run rẩy, nơm nớp lo sợ kêu lên.
Lời nói này vừa rơi xuống, không có người nào có mặt tại đây không trút một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm.
Mười giọt Lạc Linh Huyết lực trở lên? Làm sao có thể? Trêи thế giới này ai có thể nắm giữ được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy? Đường Thiên Hạo cũng cực kỳ khϊế͙p͙ sợ, hai mắt kinh ngạc nhìn Phan Lâm.
Nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì tính sao? Cho dù anh ta lại có nhiều Lạc Linh Huyết cũng vô dụng! Anh ta lập tức sẽ sức cùng lực kiệt, tôi muốn giết anh ta, dễ như trở bàn tay!”
Nói xong, Đường Thiên Hạo rút thanh bảo kiếm Thu Thủy kia ra, cất bước tiến về phía Phan Lâm.
Mọi người chăm chú nhìn Đường Thiên Hạo, một đám người không dám lên tiếng.
Phan Lâm thản nhiên nhìn lại anh ta.
“Anh nhất định phải chết, nếu anh không chết, uy danh của tôi ở đâu?”
Đường Thiên Hạo khẽ quát, ánh mắt dữ tợn, đột nhiên nhảy vọt lao qua.
Vù! Thân pháp của anh ta so ra vẫn kém Nguyên Tinh, nhưng so sánh với những trưởng lão này, thật sự xuất sắc rất nhiều.
Khoảng cách mấy chục mét lại bị thu hẹp trong vòng một giây, trong thời gian nháy
—————————-