Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Phan Lâm lái xe thẳng đến nhà họ Lâm.
Tất nhiên, anh vẫn lái xe bằng một tay.
Mặc dù anh đã dùng kim châm màu bạc ổn định vết thương, bôi thuốc mỡ mang theo.
Nhưng dù sao anh cũng không phải thân thánh, bị thương đến gân cốt một trăm ngày, cho dù là anh cũng không thể khôi phục trong chốc lát được.
Chỉ có điều một giờ sau, các ngón tay dù chưa lành hẳn nhưng đã có thể linh động cầm lấy đồ vật này nọ.
Đây là kỹ năng chữa bệnh của Phan Lâm.
Nhà họ Lâm cách nhà họ Triệu một khoảng xa, nhà họ Lâm không ở trong thành phố, mà ở một thị trấn nhỏ cách thành phố Hoàng Đào hai trăm km.
Thị trấn này được gọi là Lâm Gia Trấn, tất cả mọi người trong thị trấn đó đều có họ Lâm.
Trấn này rất bài xích những người bên ngoài, trừ bỏ những người ở rể nhà họ Lâm ra thì hầu như không thấy ai thuộc họ khác.
Nghe nói ở Lâm Gia Trấn có người đang sản xuất chất độc với quy mô lớn, tài sản của nhà họ Lâm cũng liên quan đến chất độc này, đương nhiên đây chỉ là những lời đồn đại, không ai tìm ra được bằng chứng nào, nhưng nhưng có một điều chắc chắn đây chính là nhà họ Lâm.
Không có điểm thu hút khách du lịch nào gần thị trấn nhỏ, và hâu hết những người đi ngang đây đều là khách du lịch qua đường.
Trời sắp xế chiều, trường học trong thị trấn cũng đã bắt đầu tan học, có thế nhìn thấy nhiều xe ô tô hạng sang đưa đón trẻ em chạy trêи đường.
Đây là những người đến từ nhà họ Lâm.
Phan Lâm lái một chiếc Porsche 918 Spyder đi trêи đường lúc này cực kỳ chói mắt, rất nhiều người đều chú ý tới.
“Biển số bên ngoài?”
“Chắc là đi ngang qua đi.”
Một vài người họ Lâm rỉ tai nhau.
Nhưng nhìn vào lộ trình của chiếc Porsche 918 Spyder này, trêи gương mặt của họ lộ rõ vẻ mất tự nhiên.
Vì hướng lái của chiếc xe này không phải là hướng quốc lộ mà nó đang hướng về thị trấn bên kia.
—————————-