Thần Y Ở Rể

Chương 1468: Chương 1468: Tôi xem các người ai dám động vào cô ấy




Bầu không khí vô cùng vi diệu.

Bầu không khí giống như ngưng kết lại.

Xe sang, hoa tươi, nam nữ tuấn tú.

Loại cục diện này có ý nghĩa gì, rất nhiêu người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.

Nhưng mà… Hình như người phụ nữ trước mặt là vợ mình mà? Hai người còn chưa ly hôn đâu.

Cái gì mà chồng cũ chồng sắp cưới? Chẳng hiểu gì cả! “Ái Vân, chuyện này có ý gì?”

Vẻ mặt Phan Lâm hơi âm trâm, nhỏ giọng nói.

“Phan Lâm, anh đừng hiểu lầm, em và người này không có gì!”

Vẻ mặt Lý Ái Vân nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông nói: “Bạn học Minh, mong anh tự trọng, tôi không có quan hệ gì với anh, tôi đã có chồng rồi! Tôi và chông mình rất ân ái, cũng không ly hôn! Anh cũng không phải là chông sắp cưới của tôi.”

“Nhưng em đồng ý tối nay đi ăn tối với anh, ở khách sạn Kim Châu.”

Người đàn ông không nóng không lạnh, mỉm cười nói.

“Tôi chỉ đông ý ăn cơm với anh, mục đích là hi vọng anh đừng quấy rây các nhân viên của học viện Phái Nam Y, không hơn!”

Lý Ái Vân trâm giọng nói, nhét hoa tươi trong tay vào trong tay người đàn ông.

Người đàn ông nở nụ cười: “Ái Vân, tính tình em vẫn ương bướng như thế, vậy em có biết hay không, khách sạn Kim Châu đã được anh bao hết, bữa tiệc tối nay, thực tế là tiệc đính hôn của chúng ta!”

“Cái gì?”

Lý Ái Vân ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: “Bạn học Minh, nếu là như vậy, vậy bữa tiệc tối nay tôi không tham gia được rồi!”

Sau khi nói xong, cô xoay người muốn đi.

“Ái Vân, em định rời đi sao? Nói như vậy, chỉ sợ chuyện này phải tiếp tục kéo dài, mà chồng em cũng đang ở đây, em không sợ anh làm gì anh ta sao?”

Người đàn ông híp mắt cười nói.

Những lời này vang lên, sắc mặt Lý Ái Vân lập tức thay đổi, bước chân cũng dừng lại rồi.

Đây là uy hϊế͙p͙ trắng trợn! “Hửm?”

Vẻ mặt Phan Lâm không được tự nhiên, anh nhìn Lý Ái Vân, lại nhìn người đàn ông kia, nhỏ giọng nói: “Ái Vân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Người này muốn làm gì?”

“Anh đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh tìm cơ hội đi đi!”

Lý Ái Vân dán sát vào, nhỏ giọng nói với anh.

“Đi sao?”

“Người này tên Tân Tuấn Minh, là bạn học trước đây của em, anh ta tốt nghiệp xong đã ra nước ngoài, hôm qua mới trở về, nhưng đột nhiên cầu hôn em! Em không đồng ý, anh ta lập tức ra tay với người của học viện Phái Nam Y!”

Lý Ái Vân nói.

“Cái gì?”

Đôi mắt Phan Lâm đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Lúc này anh mới kịp phản ứng, cao thủ đều được anh phái đi rồi.

Dịch Quế Lâm được phái đến Yến Kinh, theo dõi nhà họ Phan, Nguyên Tinh, Tào Đức Duy đi theo mình đến Hồng Nhan Cốc, mấy người còn lại, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, còn Ảnh Ngự, chỉ phụ trách an toàn của Lý Ái Vân, những người khác thế nào, bọn họ cũng mặc kệ.

Chính vì như vậy, trái lại cho Tần Tuấn Minh này cơ hội lợi dụng.

“Phan Lâm, lát nữa anh nhanh ra ngoài đi, để em nói chuyện với anh ta, người này có chút thế lực, khó đối phó! Lát nữa em gọi điện cho tổng giám đốc Long, bảo ông ta tìm bác sĩ Lâm, xem bác sĩ Lâm có thể chấn trụ người này hay không?”

Lý Ái Vân nói xong, liền ngẩng đầu nói với Tân Tuấn Minh: “Bạn học Minh, anh làm bậy như vậy, không sợ cảnh sát bắt anh sao? Nơi này là Việt Nam, không phải nước ngoài, không chấp nhận việc anh làm bậy!”

“Muốn bắt thì bắt đi, để xem người nào bắt người nào, nhưng mà anh không làm chuyện gì trái pháp luật, đang yên đang lành cảnh sát bắt anh làm gì?”

Tân Tuấn Minh cười nói.

“Anh…”

Lý Ái Vân đỏ mặt, tức giận nói: “Vậy anh không sợ bác sĩ Lâm sao? Học viện Phái Nam Y này là của Dương Hoa, anh tới đây quấy rối, nếu bác sĩ Lâm tức giận, tôi sợ anh sẽ gặp phiên phức đây!”

“Bác sĩ Lâm? Ha ha ha, rất nhiêu người trong nước đều sợ anh ta, nhưng Tần Tuấn Minh tôi không sợ anh ta, nếu tôi dám đến thì không để anh ta vào mắt!”

Tần Tuấn Minh Cười to.

Những lời này vang lên, lúc này Phan Lâm đánh giá Tân Tuấn Minh một lượt từ trêи xuống dưới.

Nhưng mà phát hiện khí tức của anh ta bình thường, tuy hiểu được võ đạo, chỉ sợ thân thủ không cao.

Người như vậy một tay Phan Lâm có thể đánh mười người.

Vậy anh ta lấy đâu ra can đảm ở đây lỗ mãng? Phan Lâm dời mắt nhìn mấy bóng dáng phía sau Tân Tuấn Minh.

Một người đeo mặt nạ trong đó hấp dẫn sự chú ý của anh.

Tuy toàn thân người này không có nhiều khí ý lưu động, hơn nữa cũng không cao, không hấp dân ánh mắt lắm, nhưng càng nhìn thì càng thấy người này không bình thường, càng nên cảnh giác.

Tên kia, chắc chắn mang theo con bài chưa lật.

“Ái Vân, cái tên Phan Lâm này anh từng điều tra rôi, anh ta có tài đức gì, mà có thể trở thành chông em chứ? Bây giờ em ly hôn với anh ta, gả vào nhà họ Tân anh, anh đảm bảo Sau này em sẽ sống rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”

Vẻ mặt Tân Tuấn Minh thâm tình nói.

Nhưng Lý Ái Vân không thèm để ý những lời này.

“Thật xin lỗi, bạn học Tân Tuấn Minh, bây giờ tôi rất hạnh phúc rất vui vẻ, hơn nữa hình như anh không nghe thấy những lời tôi vừa mới nói? Tôi và chồng vô cùng ân ái!”

Lý Ai Vân kéo cánh tay Phan Lâm, trừng Tần Tuấn Minh nói.

Đôi mắt hẹp dài của Tần Tuấn Minh hơi híp lại.

“Cho nên Ái Vân, em đang chọc anh tức giận sao?”

Giọng nói cũng chậm rãi trở nên lạnh lùng.

Lý Ái Vân im lặng một lát, lạnh nhạt nói: “Anh để Phan Lâm rời đi trước đi.”

“Anh ta có thể đi bất cứ lúc nào, thực tế là anh nhìn anh ta luôn thấy chướng mắt.”

Tân Tuấn Minh nhún vai.

Lý Ái Vân thấy thế, lập tức dùng khuỷu tay đụng vào Phan Lâm, nhỏ giọng nói: “Anh còn thất thần làm gì? Nhanh đi đi!”

Phan Lâm im lặng một lát, xoay người rời đi.

Hành động này lập tức khiến một số người vây xem cười nhạo.

“Phan Lâm này, xứng đáng là vua cắm sừng ở Giang Thành chúng ta!”

“A, ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được, vậy mà anh ta rời đi như thế.”

“Cũng không mang do dự.”

“Thật sự là một tên ngốc!”

“Nhưng mà Lý Ái Vân đúng là người phụ nữ tốt, nếu là tôi, đã sớm đá tên phế vật này đi rồi.”

“Đúng vậy! Giọng nói nhỏ vụn truyền ra.

Tần Tuấn Minh cũng có chút thưởng thức, im lặng gật đầu, nhưng người phụ nữ anh ta nhìn trúng, sao có đạo lý không chiếm? “Ái Vân, bây giờ thế nào đây? Đồng ý với anh, gả cho anh được không? Anh đảm bảo nhất định sẽ quang minh chính đại cưới em vào cửa! Nếu em thật sự khó xử, hay là… Anh ở rể nhà họ Lý em, làm người ở rể, thế nào?”

Tần Tuấn Minh tiếp tục nói.

Thâm tình, thành ý đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn! Lý Ái Vân vô cùng kinh ngạc.

Cô nhìn Tần Tuấn Minh từ trêи xuống dưới, vô cùng hoang mang.

“Bạn học Tân, chúng ta chỉ là bạn học trung học, hơn nữa lúc trước khi đọc sách chúng ta cũng ít giao tiếp với nhau, vì sao lần này anh về nước, sẽ… Sẽ như vậy?”

“Ái Vân, em không biết thực ra lúc học trung học anh vẫn luôn thâm mến em, nhưng lúc đó anh không có dũng khí, chỉ có thể che giấu phần tình yêu này trong lòng, những năm gần đây anh vẫn luôn yêu em không đổi, cho nên hôm nay anh nổi lên dũng khí, chạy tới đây thổ lộ với em, anh hi vọng không tính là muộn.”

Tân Tuấn Minh nghiêm túc nói.

“Chỉ tiếc tôi lập gia đình, muộn rồi, bạn học Tân Tuấn Minh, cảm ơn bạn đã ưu ái với tôi, nhưng tôi cảm thấy sẽ có cô gái càng tốt hơn trở thành một nửa của anh, thật xin lỗi.”

Lý Ái Vân cúi người chào, vẫn quyết định rời đi.

Dù sao loại chuyện này quá hoang đường rôi.

Nhưng cô vừa định đi, vệ sĩ ở bốn phía lập tức cản cô.

Lý Ái Vân nhướn mày, thay đổi phương hướng, nhưng lại có vệ sĩ cản cô.

Đợi Lý Ái Vân đi một vòng mới phát hiện, cô bị bao vây rồi.

“Bạn học Tần Tuấn Minh?”

Lý Ái Vân tức giận.

“Ái Vân, anh bày ra vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với em, nhưng em lại vô tình như thế, một khi đã như vậy, anh chỉ có thể bày tỏ thái độ cứng rắn một chút, hôm nay em lên chiếc xe này, hoặc là anh đưa em lên chiếc xe này.”

Tần Tuấn Minh chỉ vào chiếc xe Rolls — Royce màu đỏ ở bên cạnh, lập tức nói.

Đây rõ ràng là muốn cướp người mài “Tân Tuấn Minh! Anh đừng có mà quá phận!”

Lý Ái Vân phẫn nộ nói.

“Ái Vân, là em ép anh đấy!”

Tân Tuấn Minh nhún vai.

“Anh… Tóm lại là tôi sẽ không đi lên! Đầu cút ngay cho tôi!”

Lý Ái Vân tức giận nói, muốn đẩy đám vệ sĩ ra.

Nhưng mà vệ sĩ giống như sắt thép, không nhúc nhích chút nào.

“Ái Vân, em khiến anh thất vọng rồi! Một khi đã như vậy, mấy người các cậu, mời cô Lý Ái Vân lên cho tôi”

Tân Tuấn Minh cười nói.

“Dạ, cậu chủ!”

Đám vệ sĩ lập tức ra tay, muốn kéo Lý Ái Vân lên xe.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói rét lạnh truyên tới.

“Tôi xem mấy người ai dám động vào cô ấy”

—————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.