Sự xuất hiện của Ngọc Phương khiến cho tất cả các vấn đề của dự án đó có được các phương án giải quyết chính xác nhất.
Với danh xưng là nữ hoàng của giới trang sức thời trang của nội địa, ánh mắt của Ngọc Phương là quyền uy nhất.
Từ lúc sáu tuổi, cô ấy đã bắt đầu tiếp xúc với ngành nghề thời trang.
Năm mười một tuổi đã bắt đầu may ra trang phục thuộc về riêng mình.
Cô ấy ở trong giới trang phục này lăn lê đấu đá mấy chục năm, từng xuất bản tạp chí thời trang, từng tổ chức triển lãm thời trang cá nhân, lại còn được nhiêu công ty trang phục của nhiều nước khác mời làm giám khảo khách mời của chương trình tuyển chọn thời trạm, thậm chí cô ấy còn được đăng lên trêи tạp chí TIME.
Nếu như nói là cả cô ấy cũng không thể giám định được giá cả của hai bộ lễ phục này thì e là chỉ có thể để đích thân chủ nhân đã may ra nó đến đây để nói rõ giá thôi.
“Xin chào cô Phương!”
“Cô Phương cũng đến rồi à, thật sự khiến cho người khác ngạc nhiên quá đấy.”
“Tôi nghĩ không có ai có được sức thuyết phục hơn cô ấy rồi.”
Các khách mời đều nở nụ cười rất tươi và nói rất cung kính.
Cô khách mời cũng không nhịn được kinh ngạc, sau đó lại quay đầu nở một nụ cười lạnh nhạt với Lý Ái Vân, trong ánh mắt tràn đây sự khinh miệt.
Sắc mặt của Lý Ái Vân lại càng trắng bệch hơn, cô cúi đầu và cảm thấy cô cùng xấu hổ.
Đã đến mức này rồi, cô thà tự móc bảy trăm triệu tiền túi ra để dẹp chuyện đặng yên thân cũng không nguyện để cho Ngọc Phương đến giám định bộ đồ này ở trên người của cô.
Dù gì cô cũng là một người kinh doanh.
Nếu như được Ngọc Phương giám định ra rồi, vậy thì cô chắc chắn sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.
Lúc đó nó sẽ phát sinh ra một đợt đả kϊƈɦ rất dữ dội đến việc kinh doanh của cô.
Đó không phải là điều Lý Ái Vân muốn nhìn thấy được.
Nhưng việc đã đi đến bước này rồi, dường như cục diện này đã không thể thay đổi được nữa.
Cô khách mời đó cười rất lạnh nhạt.
“Chắc là bây giờ cô đã biết rôi chứ? Đồ phế vật đó không thể nào bảo vệ cô được, cô chỉ có thể đá tên đó sang một bên, sau đó sa vào lòng của bác sĩ Phan, cô mới có thể có được mọi thứ, sở hữu mọi thứ! Bây giờ, cô phải đưa ra quyết định của cô rồi.
Nếu như cô lôi bác sĩ Phan ra, ở đây sẽ không còn ai làm khó cô nữa, không còn ai khiến cho cô không vui nữa, và cô sẽ trở thành nhân vật chính của bữa tiệc này!”
Đỗ Chí Cường nhìn về phía Lý Ái Vân, nhếch môi lên cười lạnh lùng.
Nhưng.
Lý Ái Vân vẫn cúi đầu và không nói gì thêm.
Dường như cô đã lựa chọn từ bỏ rồi.
—————————-