“Khiêu chiến sao?”
Vẻ mặt Tân Tuấn Minh vẫn vô cùng mờ mịt.
Anh ta hoang mang đánh giá Trang Tuân Kiệt ở trước mặt, cảm thấy khó hiểu nói: “Đang yên đang lành vì sao tôi phải khiêu chiến anh?”
“Cậu không muốn đánh với tôi, thì nhanh quỳ xuống cho tôi! Anh trai cậu bại bởi tôi, ba cậu đã hứa hẹn trước mặt mọi người, nếu cậu ta thua tôi, cả nhà các cậu phải quỳ gối dập đầu với tôi, bây giờ cậu nói một câu dựa vào cái gì đã muốn không quỳ? Cậu coi chúng tôi là gì hả?”
Trang Tuấn Kiệt híp mắt nói.
“Có chuyện này sao?”
Tân Tuân Minh nhíu mày.
“Phế vật, con mẹ nó cậu đừng dây dưa lằng nhằng nữa, lại không quỳ, ông đây đánh gãy chân của cậu!”
Một người nhà họ Trang mắng to.
Hiện giờ Tân Tuấn Minh ở nhà này như mặt trời ban trưa, tất nhiên là đám người này sẽ đứng về phía anh ta nói chuyện.
Mọi người nhao nhao chỉ trích Tân Tuấn Minh, tạo áp lực.
Tần Tuấn Minh không nói một lời, bộ dạng trầm tư.
Một lát sau, anh ta im lặng gật đầu.
“Được rồi, nếu chuyện đã đến nước này, vậy tôi thử xem.”
Tần Tuấn Minh đi lên trước, nhìn Trang Tuấn Kiệt.
Trang Tuấn Kiệt thất thân: “Thử cái gì?”
“Không phải là anh muốn tôi quỳ xuống sao? Có thể, đánh bại tôi, tôi sẽ quỳ!”
Tân Tuấn Minh nói.
Những lời này vang lên, mọi người rộ lên.
“Cái gì?”
“Tên phế vật này… Là muốn khiêu chiến Tuấn Kiệt sao?”
“Ha ha ha ha, quả thực là buồn cười.”
“Anh đừng đùa tôi chứt”
“Đứa con hoang này muốn đấu với Tuấn Kiệt sao? E rằng tên này ở nước ngoài mấy năm, đầu đều bị phá hủy rồi!”
“Một đầu ngón tay của Tuấn Kiệt cũng có thể bóp chết cậu, cậu tin không?”
Mọi người ôm bụng cười lăn lộn, khóe mắt cả đám đã có nước mắt chảy ra.
Đám Trang Tuấn Kiệt, Trang Hồng Nhạn cũng cảm thấy buồn cười, giống như chưa từng nghe thấy những lời buồn cười như vậy.
Phải biết rằng, tuy Tân Tuấn Minh là con riêng của Trang Quốc Thiên, nhưng bởi vì sinh ra tỉ tiện, không thể theo họ ba, chỉ có thể theo họ mẹ.
Hơn nữa thiên phú của anh ta cũng không được tốt lắm, nếu anh ta thiên phú dị bẩm, là một nhân tài, muốn vào gia phả nhà họ Trang không khó, nhưng võ công của anh ta bình thường, không có thiên phú gì, bởi vậy Trang Quốc Thiên sớm đưa anh ta ra nước ngoài, mấy năm mới về gặp ba mẹ một lần.
Lúc trước khi Trang Quốc Thiên tranh đoạt vị trí ông chủ với ông chủ đương nhiệm nhà họ Trang chưa thất bại, địa vị nhà bọn họ không tính là tệ, ai cũng không dám bắt nạt bọn họ lung tung.
Nhưng sau khi thất bại, nhà bọn họ rơi xuống đáy vực.
Ngay cả Trang Tuấn Phi cũng bị mọi người giãm lên, một đứa con riêng ngay cả họ cũng không chiếm được, bọn họ sẽ sợ sao? “Ha ha, ngay cả anh trai cậu đều thua bởi tôi, vậy mà cậu còn dũng khí nói với tôi như thế, thú vị! Rất thú vị!”
Trang Tuấn Kiệt híp mắt, liên tục gật đầu: “Cậu đã nói như vậy, nếu như tôi không ứng chiến, chẳng phải mọi người sẽ nghĩ tôi sợ cậu sao? Đến đây đi! Để tôi xem cậu lấy đâu ra tự tin nói những lời như vậy với tôi!”
Sau khi nói xong, Trang Tuấn Kiệt ngoắc ngón tay với Tân Tuấn Minh.
“Anh muốn tôi ra tay trước à?”
Tân Tuấn Minh hỏi lại.
“Ồ, nếu không thì sao? Tôi không nhường cậu một chút, e rằng lát nữa cậu không phát huy được! Nếu một quyền cũng chưa đánh ra đã bị đánh bại, chẳng phải người khác sẽ nói tôi bắt nạt cậu sao?”
Trang Tuấn Kiệt cười nói.
“Ha ha ha ha… Mọi người xung quanh cười ha ha.
Tân Tuấn Minh gật đầu, bình tĩnh nói: “Được thôi, tôi ra tay trước là được, nhưng mà tôi hi vọng anh đừng hối hận!”
Sau khi nói xong, Tân Tuân Minh sải bước đi về phía Trang Tuấn Kiệt.
“Đời này tôi làm rất nhiêu chuyện hối hận, nhưng tuyệt đối không có khả năng thể hiện trêи người cậu.”
Trang Tuấn Kiệt nhún vai.
Từ đầu tới cuối không thèm để ý.
“Tần Tuấn Minh!l Em ngốc à? Em không phải đối thủ của anh ta đâu!”
Trang Tuấn Phi la lên.
Nhưng Tân Tuấn Minh ngoảnh mặt làm ngơ.
Trang Tuấn Phi vô cùng tức giận.
Như vậy chỉ càng thêm mất mặt.
Nhưng mà khiến anh ta bất ngờ chính là, Tần Tuấn Minh trước đây mình nói gì nghe nấy, vì sao lúc này dám coi như không có lời anh ta nói? Anh ta không biết nguyên nhân.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
Bởi vì Tân Tuấn Minh đã đi tới trước mặt Trang Tuấn Kiệt.
Trang Tuấn Kiệt mỉm cười, chỉ nhìn Tân Tuấn Minh như vậy, hai tay ôm ngực, tư thế ngả ngớn.
Căn bản không để Tân Tuấn Minh vào mắt.
Tân Tuấn Minh liếc mắt nhìn Trang Tuấn Kiệt, trực tiếp giơ tay tát vào Trang Tuấn Kiệt.
Tư thế này căn bản không giống như so tài, trái lại như người bình thường đánh nhau.
Trang Tuấn Kiệt hơi bất ngờ, còn tưởng Tần Tuấn Minh sẽ sử dụng chiêu thức phi phàm độc đáo gì.
Kết quả không có gì mới lạ như thế? Phế vật đúng là phế vật! Anh ta âm thâm cười mỉa, giơ tay muốn ngăn cản cái tát này, đồng thời anh ta cũng dùng tay khác tát vào mặt Tân Tuấn Minh.
Nhưng mà ngay lúc anh ta chạm vào tay Tần Tuấn Minh… Lạch cạch, âm thanh thanh thúy truyền ra.
Là bàn tay và cánh tay va chạm, sau đó lực lượng khổng lồ từ bàn tay trực tiếp trút luôn lên toàn thân anh, kèm thêm bàn tay tát mạnh vào má Trang Tuấn Kiệt.
Bốp! Tiếng tát vang vọng bốn phía.
Lực đánh khổng lồ khiến Trang Tuấn Kiệt liên tục lùi vê sau, cơ thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Đợi anh ta ổn định cơ thể, mới cảm thấy gương mặt mình nóng rát đau đớn, nửa bên mặt sưng phồng lên.
Một dấu tay rất rõ xuất hiện trêи má.
Trang Tuấn Kiệt mơ hồ rồi.
Bốn phía yên tĩnh dọa người.
Rất yên tĩnh.
Tất cả mọi người trợn to mắt, nhìn Tân Tuấn Minh với vẻ khó mà tin.
Hơi thở, trái tim cùng với đại não của mọi người, giỗng như toàn bộ dừng hoạt động.
Không ai có thể thoát khỏi hình ảnh rung động này… Ai có thể tin tưởng… Đứa con hoang Tần Tuấn Minh kia… Vậy mà tát Trang Tuấn Kiệt? —————————-