Cảnh tượng này khiến không ít người sợ hãi.
Ngay cả bức tường cũng có thể bị ăn mòn? Một cây châm này nếu như đâm lên trên người, vậy chẳng phải là sẽ hòa tan người ta ngay tại chỗ sao? “Như thế nào? Nhóc con, đã biết lợi hại của tao chưa?”
Gương mặt Trưởng lão Chu mang theo nụ cười nói, sau đó giơ hai tay lên, có thể nhìn thấy trêи mười ngón tay của bà ta đều kẹp kim châm xanh biếc vô cùng khủng bố.
Phan Lâm nhướng mày.
Đúng lúc này, lại nghe Trưởng lão Chu nói: “Tạm biệt!”
“Vút vút vút…”
Kim châm lần thứ hai phóng vù vù tới.
Hơn mười cây kim châm hiện ra, tạo thành một hình dáng kỳ dị lao vê phía Phan Lâm.
Phan Lâm không có nơi để né tránh.
Hiển nhiên Trưởng lão Chu đã tính toán đường lui của Phan Lâm, cho nên bà ta không định cho anh cơ hội trốn thoát.
“Bác sĩ Lâm!”
Lời nói của Phương Vũ Yên gần như kẹt lại trong cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn giọt máu.
“Người phụ nữ độc ác họ Chu của Thiên Địa Giáo này quả nhiên lợi hại, châm độc kỳ dị đến mức đó cũng chỉ có bà ta mới có thể luyện chế ra, từng có kẻ tung tin nhảm nói người phụ nữ này đã từng dùng người sống luyện thuốc, trước kia tôi còn không tin nhưng bây giờ sợ đã có đôi chút tin tưởng rồi, người này mà ra tay, chỉ lo là Bác sĩ Lâm sẽ không chịu nổi!”
Bà lão Dược Vương lắc đầu, âm thầm thở dài.
“Vút vút vút… Lúc này, Phan Lâm cũng vung tay lên đánh trả, kim châm bay ra ngoài chuẩn xác đánh vào các châm độc đang lao đến.
Hai châm đụng vào nhau rơi xuống đất, hơn hai mươi kim châm làm mặt đất tan chảy thành một cái hố.
Hiện trường là một đống lộn xôn.
“Kỹ thuật châm của Bác sĩ Lâm đúng là không tệ nhỉ, nhưng chỉ thế này thôi thì còn chưa đủ đâu!”
Trưởng lão Chu cười ha ha, ha!
—————————-