Edit: Nhã
Beta: Ara
-------------------------
”Quả nhiên là Vô Cực Kiếm của Tiền gia. Đây chẳng phải thiếu chủ Tiền gia sao? Hắn lại tự mình động thủ. Xem ra tiểu mĩ nhân này chạy trời không khỏi nắng!”Tiền Dược cũng được coi là một nhân vật nổi danh của Huyện Thanh Thành, vừa lên sân khấu đã bị mọi người nhận ra.
”Thì đó! Tiền thiếu chủ vốn là Huyền Sĩ, hơn nữa còn có Vô Cực Kiếm. Tham Lang là Huyền Sĩ thành danh đã lâu còn phải nể ba phần! Như vậy thuần phục tiểu mĩ nhân quá dễ dàng rồi!”
”Cũng chưa chắc, tiểu mĩ nhân kia thoạt nhìn cũng có thực lực. Ngươi xem, thân pháp của nàng ta quả không tầm thường!”
”Mặc kệ thế nào, tiểu mĩ nhân này dám ở địa bàn Tiền gia náo loạn, chắc chắn sẽ bị Tiền thiếu gia bắt về rồi. Thật là đáng tiếc~”
Tuy có nhiều lời bàn tán xôn xao nổi lên nhưng quần chúng vây xem phần lớn nhận định Vân Chỉ Tịch không thể thắng Tiền Dược, kết cục cuối cùng không tránh khỏi trở thành tiểu thiếp của hắn. Bọn họ coi như xem một hồi “Bá vương biệt cơ” là được rồi!
Bên trong đại đường, Tiền Dược tự cho là phong độ nhẹ nhàng đáp xuống đất, nghe bên tai từng lời ca ngợi, hắn nở nụ cười tự cho là phong lưu phóng khoáng nói: “Tiểu mĩ nhân, thế nào? Nghĩ kĩ rồi sao? Bản thiếu chủ là người yêu hoa, không muốn đánh đánh giết giết làm bị thương ngươi thì không tốt.”
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
Vân Chỉ Tịch ngưng thần nhìn về phía Vô Cực Kiếm. Lấy ánh mắt của nàng có thể nhìn ra đây là thanh kiếm vô cùng tốt. Trên tay nàng chỉ có một thanh chủy thủ “gà mờ”, sợ rằng rất khó đánh thắng. Kinh Hoàng Kiếm có chút qủy dị, không đến vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không đem ra. Nói không chừng còn có thể làm đòn sát thủ.
Tiền Dược thấy thần sắc Vân Chỉ Tịch có chút động lập tức tiếp lời: “Bản thiếu chủ bảo đảm chỉ cần ngươi theo ta, các ngươi đều được bản thiếu chủ bao ở, về sau cũng không cần vứt đầu lộ mặt.”
Ánh mắt Vân Chỉ Tịch chuyển động, cười nhạt thong dong đến gần Tiền Dược, trưng ra vẻ mặt vô hại cười ngọt ngào nói: “Lời này của Tiền thiếu chủ là thật sự?”
Tiền Dược thấy Vân Chỉ Tịch tiến đến, cho rằng nàng muốn nhào vào trong ngực hắn liền vui mừng nói: “Tất nhiên.”
Không ngờ lúc Vân Chỉ Tịch đến gần thì có ánh sáng lạnh lẽo từ chủy thủ lóe lên, đánh một đòn phủ đầu nhắm thẳng tiến tới cổ Tiền Dược.
”Đại ca! Cẩn thận!” Tiền Sương Ngữ trong lòng giật mình, nàng biết Tiền Dược không thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ nghe “Keng~” một tiếng, Vô Cực Kiếm trong tay Tiền Dược nhanh chóng chặn lấy chủy thủ của Vân Chỉ Tịch, chủy thủ trong phút chốc một phân thành hai, bị Vô Cực Kiếm chắn lại cắt vỡ!
”Tiểu tiện nhân, dám đánh lén!” Tiền Dược cả kinh. Nếu không phải hắn nhanh tay giờ phút này đã vong hồn. Nghĩ vậy hắn liền giận dữ phản công.
”Vô nghĩa. Bằng cái đầu heo của ngươi còn muốn bản tiểu thư hầu hạ ngươi à. Cũng không chịu soi gương nhìn lại xem ngươi là cái thứ gì!” Vân Chỉ Tịch châm chọc mắng.
Tiền Dược tức đến xanh cả mặt: “Được! Được! Được lắm. Tiểu tiện nhân này, hôm nay bản thiếu chủ không đem ngươi về thì không phải là Tiền Dược!”
”Tên là nguyệt tiền? Không bằng đổi thành nguyệt sự đi! Tên thật hay nha. Quần chúng nữ nhân mỗi tháng đều sẽ nhắc mãi tên ngươi.” Vân Chỉ Tịch độc miệng nói đến mức một chúng khác làng chơi xung quanh đều ồn ào cười lớn. Dám cải tên của Tiền thiếu chủ thành “nguyệt sự”, thật đúng là cơ trí! Hahaha~~~
”Ngươi!” Tiền Dược tức giận đến mức sắc mặt hết trắng lại biến thành đen, Vô Cực Kiếm trong tay nắm càng thêm hung dữ nhưng lại có chút rối loạn.
Ánh mắt Vân Chỉ Tịch hơi sáng, cười khanh khách nói: “Như thế nào? Hay là thấy bản tiểu thư lấy tên không tồi? Nguyệt sự thiếu chủ?”
”Tiện nhân tìm chết!” Tiền Dược bị trào phúng giận dữ, chỉ nghĩ mau chóng giết chết thiếu nữ trước mắt.
Vân Chỉ Tịch không thuận theo mà buông tha cho hắn, tiếp tục châm chọc mỉa mai quấy rầy tâm trí Tiền Dược. Mới đầu mọi người còn không nhìn ra được cái gì, lúc sau rốt cuộc cũng có người phát hiện có chỗ không thích hợp.
Lại nghe Vân Chỉ Tịch quát một tiếng: “Đầu heo! Đi tìm chết đi!” Khi đó chỉ thấy Vân Chỉ Tịch cao nhảy dựng lên, một đôi bàn tay trắng thẳng hướng lợi kiếm trong tay Tiền Dược, nhưng không phải muốn lấy mạng hắn mà là khéo léo đoạt lấy Vô Cực Kiếm của hắn.
”Tay không đoạt dao sắc!” Ánh mắt Tham Lang chợt lóe, không khỏi có chút bội phục. Tiểu mĩ nhân này hiểu được trước dùng chiến thuật mắng loạn tâm chí đối phương, sau đó chọn thời cơ thủ thắng, cái này cũng không phải là tay mới làm được.
”Một màn tay không đoạt dao sắc thật đặc sắc.” Gã thám hiểm Độc cũng đánh giá năng lực của Vân Chỉ Tịch cao hơn.
Cùng lúc bị đoạt Vô Cực Kiếm, Tiền Dược bị Vân Chỉ Tịch xoay lưng hung hăng đánh lên mũi hắn.
”A~~~” Tiền Dược gào thảm một tiếng, máu mũi tức khắc phun trào ra.
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
”Đại ca!” Tiền Sương Ngữ đại kinh thất sắc, không nghĩ tới Tiền Dược lại bị thua như vậy.
Tuy nhiên Vân Chỉ Tịch cũng không có dừng lại, Vô Cực Kiếm bị nàng đoạt giương lên cao sắp bổ về phía Tiền Dược.
”Ngươi dám!” Tiền Sương Ngữ thét chói tai. Trái tim những người vây xem giật thót. Đây chính là thiếu chủ Tiền gia đó! Sao có thể nói giết là giết!
Ấy vậy mà tay Vân Chỉ Tịch cũng không có ngừng. Mọi người chỉ kịp thấy một đạo kiếm quang màu trắng rơi xuống, ngay sau đó Tiền Dược thảm thiết tru lên: “A~~~~”
Sắc mặt Tiền Sương Ngữ trắng bệch, ánh mắt dừng trên người huynh trưởng, chỉ thấy giữa hai cái đùi của hắn có một mảng máu!?
”Chẳng cứng tí xíu nào, mới cắt một cắt đã đứt rồi!” Vân Chỉ Tịch cầm Vô Cực Kiếm trong tay, cười nhạt nhìn Tiền Dược. Mọi người nhìn nụ cười tươi sáng ấy, nhìn nhìn lại trên đất kia một vũng máu chảy đầm đìa, chỉ cảm thấy cả người phát run phát sợ.
Một kiếm chặt đứt mệnh căn tử của Tiền thiếu chủ, loại chuyện này sao có thể làm một cách nhanh gọn như vậy!? Thiếu nữ này cũng là quá tàn nhẫn rồi!
”Đại ca!” Tiền Sương Ngữ trăm triệu lần cũng không nghĩ đến có người dám can đảm náo loạn ở địa bàn Tiền gia, chưa nói tới còn đâm tàn huynh trưởng của nàng.
Tiền Dược thảm thiết tru lên, thanh âm căn bản không thể ngừng ngay được. Bị chặt đứt mệnh căn tử, đau tới khắc cốt minh tâm cũng là điều hiển nhiên. Đau đến mức ý thức hắn dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đầt mà run rẩy.
Tham Lang thấy thế ánh mắt liền trở nên kinh ngạc. Thiếu nữ này xuống tay quả thực quá tàn nhẫn, mọi người đều không nỡ nhìn thẳng.
”Còn muốn bản tiểu thư trở thành thiếp của ngươi? Còn cảm thấy mình không ai bì nổi nữa không? Dám đánh cha ta, làm nhục nương của ta?” Vân Chỉ Tịch lạnh lùng nói, một chân đạp lên đầu Tiền Dược. Ánh mắt sắc bén bắn ra một mũi nhọn thẳng tắp bức bách trên lầu nhã gian Tiền Sương Ngữ.
”Tiện nhân, ngươi là tự mình lăn xuống hay là muốn bản tiểu thư phải lên mời ngươi xuống?” Vân Chỉ Tịch lười biếng nói, vậy mà ai cũng nghe ra trong lời nói toàn là sát khí.
Tiền Sương Ngữ sợ tới mức mặt trắng bệch, lập tức quát lớn: “Người đâu. Các người ai giết được tiện nhân này, Tiền gia ta ban thưởng vạn lượng!”
Tiền thưởng vạn lượng!
Trong Thiên Hương Lâu có không ít khách làng chơi là côn đồ. Một vạn lượng hoàng kim đối với bọn họ mà nói là cực kì dụ hoặc! Ngay cả Độc Nhãn và Tham Lang cũng phải động tâm. Có thể thấy được Tiền Sương Ngữ vẫn còn chút thông minh, biết dùng số tiền lớn tất sẽ dụ ra được dũng phu.
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
”Ta tới gặp tiểu mĩ nhân một lần.” Độc Nhãn bước ra đầu tiên.
Tiền Sương Ngữ thấy có người động thủ, lúc này như được xả hơi trấn tĩnh nói: “Tiểu tiện nhân, dám ở địa bàn Tiền gia ta náo loạn, làm hại ca ta. Tiền gia ta cùng ngươi không chết không ngừng! Ngươi cứ chờ sống không bằng chết đi.”
”Xì~~~” Vân Chỉ Tịch trào phúng cười, lãnh đạm nói: “Tiền gia thực ghê gớm sao? Không chết không ngừng? Câu này phải là bản tiểu thư nói mới phải! Dám đánh cha ta, nhục nhã nương ta. Không chết... không thôi!” Vân Chỉ Tịch dứt lời, kiếm trong tay đâm xuống bả vai Tiền Dược.
”A~~~” chỉ nghe Tiền Dược lần thứ hai gào thảm một tiếng. Vân Chỉ Tịch giơ tay lên, mang theo một cánh tay đầy máu văng ra xa. Trên người nàng đều là máu Tiền Dược, vẻ mặt lúm đồng tiền như hoa, cả người lại phát ra sát khí vô tận. Thật giống thị huyết tu la a!