Thần Y Phế Vật Phi

Chương 51: Chương 51: Vân Sơn chấp sự, giết!




Vân Chỉ Tịch nghe vậy hai mắt ngưng tụ lại bén nhọn sắc sảo, lập tức hỏi: “Sao lại thế này?” Rõ ràng nàng để Vân Thất cùng Vân Bát đưa người khi trở về, vẫn là không có nguy hiểm tính mạng!

“Vân Sơn chấp sự nói Nhị thúc gây chuyện, phải đợi gia chủ trở về xử lý, không cho thỉnh đại phu! Vân Thất cùng Vân Bát bởi vì phản kháng, lại là bị Tam thúc công sai người bắt lại! Thất tỷ, ngươi mau đi xem Nhị thúc —— ô ô ——” Vân Chỉ Đào do sốt ruột mà khóc to, hắn cảm thấy Vân Sơn cùng Tam thúc công làm vậy là không đúng, quả thực quá khi dễ người, chính là hắn vẫn còn nhỏ, nên không có ai nghe hắn.

“Minh ca!” Văn Tố Tâm mới vừa xuống xe ngựa liền nghe được tin dữ, thiếu chút nữa là ngất đi!

Vân Chỉ Tịch vội vàng đỡ lấy Văn Tố Tâm hướng tiểu viện trở về, này Vân Sơn là hình đường một người chấp sự, Tam trưởng lão Vân Ngạo Nghĩa lại là người thân tín! Nàng không nghĩ tới Tam trưởng lão cư nhiên sẽ ở thời điểm này ngáng chân! Khó trách ở Thiên Hương Lâu ngay cả Triệu gia người đều đi, Vân gia lại một người cũng chưa đến!

“Minh ca ——” Văn Tố Tâm tiến vào phòng, quả nhiên thấy cả người Vân Nhất Minh đều là thương tích đang nằm ở trên giường! Chờ nàng nhào tới, chỉ cảm thấy người này đều nhanh không còn thở, nàng bị dọa tới mức thiếu chút nữa không thở được!

Vân Chỉ Tịch lập tức xem xét thương thế của Vân Nhất Minh, sắc mặt chợt u ám. Thời điểm nàng cứu người, đã làm cấp cứu, tình huống căn bản không có xấu đến như vậy.

“Trái tim suy kiệt, sinh mệnh đe dọa!” Vân Chỉ Tịch khẩu khí âm trầm, loại tình huống này không cần phải nói khẳng định là sau khi trở về, lại bị người xuống tay!

Trong nháy mắt, Vân Chỉ Tịch bàn tay lần thứ hai biến ảo, hai tay tản ra oánh quang thần thánh tái hiện. Chỉ là giờ này khắc này sắc mặt nàng đã có chút tái nhợt. Từ bào ra Vân Nhất Minh bắt đầu, nàng liền ngựa không ngừng vó đại lượng hao tổn lấy Huyền Kính. Trước đây ở Thiên Hương Lâu chém giết, dù cho không có làm nàng bị thương, nhưng lại làm nàng tiêu hao quá nhiều!

Nhanh chóng nuốt mấy viên hồi huyền đan, Vân Chỉ Tịch đang tiêu hóa dược lực đồng thời, từng cây ngân châm theo nàng cặp kia thần kỳ tay, hồ điệp xuyên hoa giống nhau dừng ở trên người Vân Nhất Minh!

Ngân châm chủ yếu tập trung gần trái tim Vân Nhất Minh, nàng muốn làm trước tiên chính là cứu vãn trái tim đang dần suy yếu kia! Thế nhưng là càng cứu chữa, nàng lúc này mắt sắc nhọn càng ngưng trọng! Thật lòng nàng có thể rõ ràng nhìn ra, cho dù nàng chữa trị hết sức, thế nhưng là trái tim phụ thân suy kiệt càng mau!

Không kịp! Không kịp! Vẫn là không kịp! Vân Chỉ Tịch tay càng lúc càng nhanh, trên người Huyền Kính càng là như sóng triều trút xuống đến trên hai bàn tay! Sắc mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt, nhưng là giữa lông mày ngưng trọng lại càng ngày càng sâu!

Lúc này, nàng thậm chí không có thời gian đi nuốt huyền đan để bổ sung Huyền Kính, nàng lúc này đang cùng với Tử Thần quyết đấu, nàng hiện tại giành giật từng phút từng giây! Từng giọt mồ hôi, từ trán của nàng, chóp mũi chậm rãi thấm ướt, tinh tế dầy đặc hội tụ thành mồ hôi, chậm rãi từ trên khuôn mặt tái nhợt của nàng chảy xuống!

Theo lượng lớn Huyền Kính trào ra, Vân Chỉ Tịch vì tiêu hao quá mức mà thân thể xuất hiện cảm giác choáng váng, nhưng tay nàng vẫn như cũ rất ổn rất mau! Nàng kia thoáng tái nhợt môi mím chặt lại, thần sắc nàng kiên định không chịu khuất phục! Nàng tuyệt đối không để Tử Thần cướp đi người thân của nàng!

Chính lúc này, một bàn tay rộng lớn, nhẹ nhàng đặt ở phía sau lưng Vân Chỉ Tịch.Ngay sau đó, một luồng khí khổng lồ hùng hậu, lộ ra mờ ảo ý cảnh Huyền Kính tràn vào kinh mạch của nàng. Theo tâm ý nàng, hội tụ đến bàn tay nàng!

Con ngươi Vân Chỉ Tịch chợt lóe, rất nhanh chuyên chú cứu người! Theo một lượng Huyền Kính hùng hậu thêm vào, sắc mặt nàng dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nàng phất tay áo vung lên một chiêu, khiến Vân Nhất Minh đang nằm ngay thẳng bên trong lơ lững giữa không trung. Tay nàng dừng ở hắn ngực, thần thánh tay ôn dưỡng khả năng, được nàng phát huy tới cực hạn!

Khi nàng lần thứ hai phẩy tay áo một cái, Vân Nhất Minh ngồi xuống ở trên giường, mà đôi bàn tay thần kỳ kia của nàng, nhưng vào lúc này hung hăng sau lưng Vân Nhất Minh đập xuống!

Chỉ nghe “Oa ——” một tiếng, một ngụm máu đặc từ trong miệng Vân Nhất Minh phun ra! Mà theo mặc đặc từ miệng phun ra, làm hắn trái tim suy kiệt kia cổ lực phá hoại cũng bị trục xuất!

Đây là có người tại lúc Vân Nhất Minh đang trọng thương, lại bổ một cái vết thương trí mạng! Lấy Huyền Kính mãnh rót, ý đồ của hắn muốn triệt đi cơ hội sống! Dụng tâm ác độc, có thể thấy được chút ít! May mà người này tu vi chưa tới huyền sĩ giai, mới làm Vân Nhất Minh chống được đến khi Vân Chỉ Tịch trở về, mà từ trong miệng Vân Chỉ Đào nghe tới, người động thủ chính là Vân Sơn - người thi hành hình phạt.

Theo này một ngụm máu đặc phun ra, Vân Nhất Minh hơi thở chậm rãi khôi phục lại. Vân Chỉ Tịch thoáng thở phào nhẹ nhõm, tốc độ trên tay cũng dần dần chậm một chút, chậm rãi thu hồi tất cả ngân châm.

Cũng liền vào lúc này, bên ngoài viện có tiếng quát chói tai truyền vào ——

“Vân Nhất Minh! Vân Chỉ Tịch! Còn không mau mau ra đây!” Vân Sơn nghe báo nói Vân Chỉ Tịch đã trở lại, nghĩ đến ngày ấy khi thi đấu trong tộc đã thấy sự lợi hại của nàng, còn đi tìm một số người rồi mới tới đây.

Vân Chỉ Tịch nghe vậy trong mắt một tia lạnh lẽo vút qua, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài viện Vân Sơn âm trầm nói: “Nếu không mở cửa, bổn chấp sự liền đành phải xông vào ——” Hắn lời này còn chưa nói xong, chỉ thấy đón đầu là một đạo ám sắc hồng mang đánh xuống!

Vân Sơn rốt cuộc không cần nói, chỉ thấy cái đầu của hắn liền nằm trên mặt đất, máu tươi cũng chưa kịp bắn ra, đều bị tú kiếm Vân Chỉ Tịch uống sạch. Mà ở bên trên phần đầu hắn đã khô héo, một đôi mắt chết không nhắm mắt tràn ngập mê man, hắn còn không biết làm sao lại chết? Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến được khi tới nội viện, sẽ bị người chém đầu!

Đi cùng mà đến, Vân Đài thấy vậy sợ tới mức mặt trắng bệch: “Ngươi —— ngươi ——” Nhất thời nói lắp đến mức không ra lời. Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Vân Chỉ Tịch nói giết liền giết, cái này Vân Sơn thế nhưng là hình đường quan trọng chấp sự a!

Nguyên bản đi cùng tới xem náo nhiệt, đám người Vân Chỉ Phi đều bị dọa sợ đến ngây người!

“Vân Sơn thật lớn mật! Dám cấu kết ngoại tặc, mưu hại cha ta, đáng chết!” Vân Chỉ Tịch giết người xong, còn lạnh giọng quát, trực tiếp cấp cho Vân Sơn một cái tội chết!

Vân Chỉ Phi bừng tỉnh, mặt trắng bệch chỉ vào Vân Chỉ Tịch run rẩy nói: “Ngươi —— ngươi —— ngươi thật lớn gan, thế mà lại giết Vân Sơn chấp sự ——”

“Tặc tử ai cũng có thể giết chết, cha ta bị thương trên đường trở về, Vân Sơn cư nhiên mưu hại kéo dài trị liệu! Kẻ hèn chấp sự, mưu hại thành viên gia tộc dòng chính, chết chưa hết tội! Các ngươi, chẳng lẽ là đồng đảng?!” Vân Chỉ Tịch ánh mắt lạnh lùng đảo qua, Vân Chỉ Phi bị dọa sợ tới mức lui về sau vài bước, nàng cảm thấy chỉ cần nàng dám nói thêm câu nữa, nhất định sẽ bị đuổi giết!

“Điên rồi —— Vân Chỉ Tịch điên rồi ——” Vân Chỉ Phi bị sát khí Vân Chỉ Tịch dọa đến không dám đối mặt, chạy thục mang ra khỏi viện.

Vân Nhất Mặc lúc này vừa lúc làm việc trở về, nghe tiếng chạy đến liền thấy Vân Sơn đã chết, còn có Vân Đài sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, cùng với mấy người đệ tử trẻ tuổi ngây ra như phỗng.

“Tịch Nhi?” Vân Nhất Mặc sắc mặt cổ quái nhìn Vân Chỉ Tịch: “Là ngươi giết?”

“Vâng.” Vân Chỉ Tịch thản nhiên thừa nhận, Vân Đài lúc này mới phục hồi tinh thần lại, giọng nói rung rẩy: “Thất...... Thất tiểu thư, Tam trưởng lão bảo người qua hình đường một chuyến.” Hắn vốn cùng Vân Sơn tùy tiện mà đến, lúc này chỉ còn lại hồn phi phách tán hắn thật cẩn thận nói.

Vân Nhất Mặc nghe vậy tiến lên giữ chặt Vân Chỉ Tịch: “Trước tiên nói một chút đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tứ thúc tứ thúc, không phải Thất tỷ sai. Vân Sơn là người xấu! Nhị thúc bị trọng thương, Vân Sơn còn không cho thỉnh đại phu, còn phái người ngăn trở ta. Vân Sơn là cái người xấu! Đáng chết!” Vân Chỉ Đào vừa rồi cũng bị cảnh Vân Chỉ Tịch bỗng nhiên ra tay giết người làm hoảng sợ, nhưng lúc này bừng tỉnh, cũng cảm thấy Vân Sơn đáng chết!

“Quả thực có việc này?” Vân Nhất Mặc trừng mắt về phía Vân Đài, mắt lộ ra sát khí!

“Tứ gia, cái này ——” Vân Đài sợ tới mức mặt như màu đất, hắn cũng không biết đây là thế nào a! Hắn chỉ là phụng mệnh làm việc!

“Nhị ca đâu? Thế nào?” Vân Nhất Mặc nhìn về phía Vân Chỉ Tịch hỏi.

“Ở trong phòng.” Vân Chỉ Tịch trầm giọng trả lời, tú kiếm trong tay lại hướng về phía Vân Đài: “Nói, ai sai khiến các ngươi mưu hại cha ta!”

“Ta ——” Vân Đài sợ tới mức tè ra quần, có vết xe đổ của Vân Sơn, hắn cũng không dám nghi ngờ độ sắc bén của thanh kiếm này của Thất tiểu thư.

“Uy phong thật lớn! Vân Chỉ Tịch! Ngươi đi ra ngoài náo loạn gây ra chuyện lớn, trở về còn đánh giết chấp sự quan trọng trong gia tộc, giờ phút này thế nhưng còn đổi trắng thay đen! Phải bị tội gì!” Vân Nhất Tiêu cũng là mới tới đây hừ lạnh một tiếng quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.