Thất Sát thấy hai người các nàng kinh
ngạc, cũng không tái thừa nước đục thả câu: "Trần hoàng hậu đối với Lãnh Văn Bách thập phần sủng ái, có lẽ bởi vì Lãnh Văn Bách là do nàng một
tay nuôi lớn, trong mắt Trần hoàng hậu, Lãnh Vắn Bách cũng khác biệt so
với con mình. Hơn nữa Lãnh Văn Bách quả thực thông minh, kinh thư đọc
qua một lần là sẽ không quên, vì vậy mới có danh tiếng đại công tử hoàn
mỹ của Dị quốc. Lãnh Văn Bách mười tuổi đối với Trần hoàng hậu vẫn là
thản nhiên, Trần hoàng hậu đối với hắn vừa sợ vừa yêu. Vì vậy ta mới nói Lách Văn Bách chính là uy hiếp lớn đối với Trần hoàng hậu"
Qúy Như yên đột nhiên nhìn Thất Sát, rồi lại nhìn vết sẹo trên mặt hắn:
"Thất Sát, ngươi nói thực, ngươi đối với chuyện của hắn rõ ràng như vậy, có phải ngươi chính là người quen biết cũ với hắn?"
Thất Sát sửng sốt một chút, dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn về phía lửa trại Linh Tinh mới đốt lên, trầm mặc không nói
Qúy Như Yên thấy bộ dạng kia của hắn, biết hắn không muốn nói, vì thế không ép hỏi
Thất Sát, ba năm trước, chính mình ven đường nhặt về
Cái thời điểm kia, hắn cũng một thân trọng thương, nửa sống nửa chết
Nếu không phải nhờ tiên dược trong không gian, hơn nữa ý thức muốn sống cường đại của hắn, sợ là hắn sớm đã chết rồi
Qúy Như Yên sâu kín thở dài một tiếng, phân phó Linh Tinh chiếu cố Lãnh
Văn Bách, xử lý tốt vết thương trên người hắn, cũng không biết có phải
hay không vì miệng vết thương đau đớn, làm cho Lãnh Văn Bách từ từ tỉnh
lại
Mở ra hai mắt, Lãnh Văn Bách nhìn nhìn mọi người: "Các ngươi là ai?"
Qúy Như Yên không trả lời hắn, ngược lại hỏi: "Ngươi vì sao lại ở trong rừng cây hoang vu kia?"
Lãnh Văn Bách lấy tay chống đỡ mình ngồi dậy: "Ta chẳng qua chỉ là muốn
đi dạo mà thôi, lại thật không ngờ, nơi này thập phần quỷ dị, có hắc
hùng (gấu chó) thường lui tới"
"Hắc hùng?"
Qúy Như Yên trước mắt sáng ngời, nàng như thế nào cũng thật không ngờ, nời này cự nhiên lại có hắc hùng
Phải biết rằng chân hắc hùng chính là bảo bối hiếm có
Quan trọng nhất chính là bộ lông, nếu chế thành áo choàng, như vậy Tuyết Nhi vào mùa đông không đến mức lạnh cóng không dám ra khỏi cửa
Ở thời điểm Lãnh Văn Bách nói có hắc hùng, trong lòng Qúy Như Yên đã quyết định, nhất định phải đem hắc hùng có ở trong tay
Nhìn qua Thất Sát: "Thất Sát ngươi ở đây"
"Không tiểu thư, ta với người cùng đi"
Thất Sát lắc lắc đầu nghĩ muốn cùng đi theo Qúy Như Yên
Qúy Như Yên nhíu nhíu mày, không có đáp ứng: "Linh Tinh, ngươi đi theo ta, đem hắn giao cho Thất Sát đi"
"Hảo!"
Linh Tinh vui mừng đáp ứng, chỉ cần không cho nàng chiếu cố người bệnh, tiểu thư bảo nàng làm gì cũng được
Thất Sát lúc này chỉ có thể ngậm miệng không nói
Qúy Như Yên dẫn Linh Tinh ly khai, Lãnh Văn Bách thấy được Thất Sát, hô
hấp nín thở, thật cẩn thận nói một tiếng: "Thật là ngươi sao? Tiểu
Thất?"
Thất Sát ánh mắt bình tĩnh: "Lãnh công tử, đã lâu không gặp"
"Qủa nhiên là ngươi, Tiểu Thất, ngươi thật sự không chết! Lãnh Di nói
với ta ngươi không chết, ta còn không có tin, nguyên lại là ngươi không
chết thật! Thật tốt quá! Thật xin lỗi, Tiểu Thất, ta nhưng lại không thể bảo hộ được ngươi, còn mang cho ngươi đến tai họa này! Năm đó là lỗi
của ta..."
Nhắc tới chuyện năm đó, Thất Sát trực tiếp ngắt lời của hắn: "Lãnh công
tử, chuyện năm đó đã là quá khứ. Ngươi cũng không nợ ta cái gì, ta cũng
không nợ ngươi. Từ nay về sau, ta là ta, ngươi là ngươi, không còn là
quan hệ chủ tớ. Ta hiện giờ chủ tử chỉ có một người là tiểu thư, hôm nay cứu ngươi, hoàn toàn là trùng hợp mà thôi".