"Ta nói bậy hay không, hộ quốc công trong lòng đều biết rõ ràng, không cần ta lặp lại. Bất quá, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi, không biết còn có người dâng hương tế bái cho ngươi hay không?"
Lạc Thuấn Thần cười đến vô tâm vô phế, thập phần đáng ghét
Qúy Như Yên thấy hắn cười như vậy, cũng muốn tiến lên đánh một cái mới hả giận
Hộ quốc công Cốc Quân liếc mắt một cái nhìn Lạc Thuấn Thần: "Không có binh phù, các người giết ta cũng vô dụng"
"Binh phù của ngươi, không phải ở bên trong hông của ngươi sao?"
Lạc Thuấn Thần nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói ra nơi để binh phù
"Ngươi___"
Người này là quỷ
Chuyện bí mật như vậy hắn cũng biết sao?
Hộ quốc công Cốc Quân kinh hãi chỉ thẳng vào Lạc Thuấn Thần, sau một lúc cũng không nói lên lời
Binh phù đích xác là ở đằng sau thắt lưng của hắn, hắn đã mời một đại phu để binh phù ở trong đó, vì hắn sợ một ngày thánh thượng sẽ đoạt lại
Không muốn để bí mật bị bại lộ, hắn cuối cùng đã giết vị đại phu kia
Thật không nghĩ tới tin tức này đã sớm bị Lạc Thuấn Thần biết
Lạc Thuấn Thần hướng Nguyệt Như Hỏa nói: "Nguyệt đại ca, người này liền giao cho người, trước lấy binh phù, sau đó giết hắn đi"
"Hảo"
Nguyệt Như Hỏa đối với Lạc Thuấn Thần chỉ có bội phục
Người này chuyện gì cũng biết, quả nhiên mọi thứ không thể vượt qua khỏi tầm mắt của hắn
Nguyệt Như Hỏa kéo hộ quốc công Cốc Quân ra bên ngoài, đoàn người Qúy Như Yên nhìn chằm chằm Lạc Thuấn Thần ánh mắt có tia cổ quái
"Các người sao lại nhìn ta như vậy, trên mặt ta có thứ gì sao?"
Lạc Thuấn Thần buồn cười nhìn mọi người
Qúy Như Yên trừu rút khóe miệng: "Ngươi đối với chuyện của Cốc gia rốt cuộc là hiểu biết như thế nào?"
"Chuyện nên biết đều biết. Chuyện không nên biết cũng biết"
Lạc Thuấn Thần không che dấu, thẳng thắn nói
Qúy Như Yên đứng lên, một tay vỗ vỗ bả vai của hắn: "Khó trách ngươi nói biết binh phù kia ở đâu lại chắc chắn đến như vậy. Theo ta thấy, hộ quốc công quả nhiên mắc bệnh thần kinh, vì binh phù mà rạch người mình ra. Hắn không sợ hoại tử, cuối cùng tính mạng cũng không còn chứ!"
Thế tử Phù Nhạc Thánh ở một bên xen mồm nói: "Hắn mới không sợ, ta bây giờ mới hiểu được tại sao mấy năm trước lão ngự y lại đột nhiên chết. Thì ra là hộ quốc công làm chuyện này. Ta lại tưởng hắn chết chỉ là ngoài ý muốn!"
Ba người ở trong lều trại nói chuyện, bên ngoài Nguyệt Như Hỏa đã lấy được binh phù ra,
Binh phù đến tay Phù Nhạc Thánh, hơn nữa hộ quốc công Cốc Quân cũng đã chết
Qúy Như Yên lúc này nói: "Thê tử ca ca, chuyện kế tiếp một mình ngươi đón thu ba mươi vạn đại quân kia có sao không?"
"Yên tâm đi. Đại quân của Ti U quốc, đều là nghe theo lệnh của binh phù. Binh phù đã ở trong tay của ta, ngươi cũng không phải quá lo lắng"
"Hảo, một khi thu nhận được đại quân kia. Lập tức làm cho người đưa thi thể hộ quốc công về Thịnh kinh, nói hộ quốc công bị sơn tặc đánh lén, vì nước mà hy sinh thân mình"
Thế tử Phù Nhạc Thánh nhíu nhíu mày: "Như vậy chẳng phải làm cho hắn chết rất vinh hoa sao?"
Qúy Như Yên lạnh lùng cười: "Vinh hoa? Ngươi đã quên mình trong tay còn có bức thư sao? Có đôi khi cũng đừng chiếm hết ưu đãi, cũng đừng quên để cho người khác nếm thử một chút ưu đãi. Nói thí dụ như tướng lĩnh ba mươi vạn đại quân, ngươi muốn dùng bọn họ cũng phải cấp cho bọn họ một chút lợi ích, mới có thể làm cho bọn họ hết lòng vì ngươi"
Thấy nàng nhắc nhở như vậy, thế tử Phù Nhạc Thánh lúc này mới bừng tỉnh đãi ngộ, vội vàng hướng Qúy Như Yên đưa lên ngón tay cái: "Như Yên quả nhiên thông minh!"