Nếu không phải bị Quách Ngọc Kỳ hủy đi khuôn mặt, nàng cũng sẽ không bị Vương Tiểu Lực ghét bỏ
Qùy rạp trên mặt đấy, Yến Tuyết hai mắt như đao nhìn chằm chằm bóng dáng Vương Tiểu Lực ngày càng xa
Qúy Như Yên căn bản không nghĩ đến xem vào chuyện của người khác, nhưng
nhìn xuống dưới hạ thân của Yến Tuyết không ngừng chảy máu, ánh mắt âm
u, cuối cùng vẫn tiến lên chỗ nàng nói: "Nếu ngươi không cầm máu kịp
thời, nam nhân kia hôm nay sẽ chuẩn bị cho ngươi một cỗ hảo quan tài"
Yến Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư..."
"Có thể đứng lên?"
Yến Tuyết cứng rắn, cố gắng đứng dậy
Qúy Như Yên nhìn lướt qua nàng, âm thầm đánh giá, nha hoàn này cự nhiên không đơn giản
Ẩn nhẫn năng lực kia là thập phần cường đại, khó trách có thể trở thành quân sư của Quách Ngọc Kỳ ngu xuẩn kia
Chính là, nàng hiện tại cần một quân cơ, tốt nhất là làm cho Yến Tuyết này tự tay giải quyết chủ tử kia đi
Yến Tuyết vừa đứng lên, cảm giác hạ thân như bị giao cắt, làm cho sắc mặt của nàng chở nên trắng bệch
"Nếu như có thể đi, liền đi theo ta"
Mang Yến Tuyết đi đến hiệu thuốc bắc gần nhất, thầy thuốc hướng nàng
chẩn bệnh, sắc mặt ngưng trọng, không biết có nên nói hay không
Qúy Như Yên ánh mắt sắc lạnh , trong lòng biết tình huống của Yến Tuyết, nhất định chuẩn đoán của nàng cùng thầy thuốc là hoàn toàn giống nhau
Yến Tuyết suy yếu hỏi: "Đại phu, ta đây là làm sao vậy?"
"Vị phu nhân này, ngàn vạn lần đừng quá thương tâm. Người là đang có
thai nhưng tử cung lại bị đánh nghiêm trọng, sợ là ngày sau không thể
lại có con"
"Cái gì?"
Đại phu trong lời nói, giống như một tiếng sấm
Yến Tuyết đại lão trống rỗng, nàng cự nhiên lại mang thai?
Hơn nữa đứa bé này, chính là bị phụ thân nó tiễn đi
Yến Tuyết chỉ cảm thấy mấy chục năm ủy khuất nhẫn nhịn, vào lúc này liền bùng nổ
Năm đó nàng vì cái gì lại muốn làm nha hoàn của phu nhân, còn muốn vì
nàng bày mưu hiến kế, kết quả làm cho mình thành thân cùng với người
chăn ngựa
Nói là coi trọng nàng, nhưng thực ra là giày vò nàng!
Quách Ngọc Kỳ a Quách Ngọc Kỳ là ngươi hủy đi ta a!
Nghĩ đến đây Yến Tuyết lại phá nên tiếng cười, vẻ mặt điên cuồng: "Ha ha ha..."
Đại phu nhanh chóng khuyên nhủ nàng: "Vị phu nhân này, người không thể
quá thương tâm a, thân thể này của người căn bản đã mang bệnh, nếu không hảo hảo điều dưỡng, ngày sau không thể khá lên được!"
"Có bệnh? A, bệnh này của ta sớm đã có! Ta còn phải sợ sao!"
Yến Tuyết kêu to, nước mắt lúc này lại rơi xuống
Vẻ mặt hối hận, gương mặt lúc này tiều tụy vô cùng, hơn nữa bộ dạng lúc
này còn bị đánh đến bầm dập, càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi
Thầy thuốc thấy nàng vẻ mặt có chút không đúng, liền mau chóng đứng dậy cáo từ, để lại không gian cho Yến Tuyết cùng Qúy Như Yên
Qúy Như Yên nhìn lướt qua Yến Tuyết đang nằm trên giường, lạnh nhạt bưng nên chén trà, loại trà này không phải trà ngon, chỉ là một lục trà bình thường
Một hơi đón một hơi
Yến Tuyết liếc mắt nhìn trong phòng thấy Qúy Như Yên vẫn tồn tại, bất
chấp trên người đau xót, lăn xuống giường, đi tới trước mặt nàng, lôi
kéo váy của nàng, khóc lóc kể lể: "Đại tiểu thư, cầu xin người giúp nô
tỳ! Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp người!"
"Giúp ngươi? Mạng sống của ta cũng khó bảo toàn, như thế nào có thể giúp ngươi?"
Qúy Như Yên như trước bất vi sở động, thản nhiên trước vấn đề của Yến Tuyết
Yến Tuyết biết. Đại tiểu thư chính là bức mình, thái độ của đại tiểu thư đối với phu nhân nàng không phải không biết , chính là luôn luôn đề
phòng, lại thật không ngờ, đại tiểu thư lúc này lại bắt nàng phải chọn
lựa
Vừa nghĩ tới mười năm nay phải chịu ủy khuất, nàng cũng không chút do dự hướng Qúy Như Yên nói: "Chỉ cần đại tiểu thư để nô tỳ an toàn, nô tỳ
bảo đảm sẽ làm cho ý nguyện của đại tiểu thư được hoàn thành".