Chỉ có thể là việc cùng tam vương thành thân đã có biến, đại cữu cữu không có biện pháp xử lý, nên gọi nàng trở về!.
Một khi đã như vậy, nàng liền phải mau chóng trở về hội họp, cũng đã lâu nàng chưa có gặp qua mọi người.
Hai ngày không ngủ, Qúy Như Yên cưỡi thiên lý mã, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Mân Thanh trấn.
Tới Phượng Thiên phủ cũng đã là nửa đêm, nàng không quan tâm, lập tức hướng phía cánh cửa kia mà đập tới.
Bởi vì tiếng gõ cửa có chút dồn dập, người gác đêm cũng mau chóng chạy
ra mở cửa, vừa thấy nàng, liền mau chóng dẫn đến thư phòng gặp Phượng
Thiên Hữu.
Phượng Thiên Hữu đêm đã khuya, nhưng vẫn chưa ngủ, trong thư phòng có ngọn đèn yếu ớt.
Qúy Như Yên dáng vẻ phong trần, mệt mỏi tiến về phía hắn, hắn thân thủ vỗ vỗ vai của nàng: "Hảo hài tử! Ngươi đã trở lại".
"Đại cữu cữu, ngươi như vậy vội vã tìm ta trở về, là có chuyện gì sao?".
"Đến, trước uống một ngụm trà rồi nói sau".
Phượng Thiên Hữu không có vội vã nói, mà ngược lại đưa tới cho nàng chén trà, sau đó nói toàn bộ binh lính canh phòng bên ngoài lui ra.
Xem ý tứ của hắn, chính là không muốn cho ai biết chuyện này.
Qúy Như Yên mày kiếm khẽ nhíu, tỏ vẻ suy nghĩ, nâng lên chung trà, một hơi uống cạn sạch
"Yên Nhi ngươi đối với hôn sự của tam vương gia, có ý kiến gì hay không?".
"Ta sẽ không thành thân!".
"Nhưng đối phương chính là con của hoàng thượng, nếu như con xử lý không tốt, hội sẽ gặp rất nhiều phiền toái". Phượng Thiên Hữu lo lắng nhìn
nàng, ý tứ hiểu được, nàng hiện giờ là không phải chỉ một mình,
Bởi vì nàng hiện giờ cùng với Phượng Thiên phủ hệ cùng một chỗ, một khi
nàng phạm vào sai phạm, như vậy hoàng thượng tuyệt đối sẽ hạ chỉ đem
Phượng Thiên phủ cùng nàng cùng nhau luận tội chết
Qúy Như Yên gật đầu: "Đại cữu cữu yên tâm, việc nay ta đã sớm có sắp
xếp. Tuyết Nhi cùng Sở Lam Ngàn đều đã ở tạm Phượng Thiên phủ, đợi ta
sau khi xử lý chuyện ở kinh thành xong, sẽ trở về hội ngộ Tuyết Nhi tại
Mân Thanh trấn."
Phượng Thiên Hữu cười khổ: "Hài tử ngốc, người là sợ đại cữu bị liên lụy sao? Đại cữu không sợ khổ, chỉ sợ ủy khuất ngươi!".
"Đại cữu cữu, hiện tại Yên Nhi trưởng thành rồi, ai có thể ủy khuất ta
được?". Qúy Như Yên đứng trước mặt hắn, cười duyên hỏi lại.
Thấy nàng là đang khoe khoang dáng vẻ, Phượng Thiên Hữu vừa bực mình,
vừa buồn cười: "Còn có một việc, Qúy Đông Minh có đưa ta bức thư, ở trên bàn, ngươi liền lấy xem đi".
Thư?.
Là Qúy Đông Minh, kẻ bạc tình bạc nghĩa kia viết tới?
Qúy Như Yên đi đến trước bàn, cầm lấy phong thư lên xem
Xem xong, nàng liền cười lạnh ra tiếng: "Hắn phải muốn lấy mộ phần a? Có thể!".
Phượng Thiên Hữu ngẩn ra: "Yên Nhi, ngươi...".
"Đại cữu cữu, ngươi hắn viết cho hắn một phong thư. Nói với hắn, ai dám
đụng đến mộ phần mẫu thân ta, cho dù là hoàng thượng, ta cũng làm cho
hắn chết không được tử tế, nghiền xương thành tro".
Qúy Như Yên trong lời nói đều là ngữ khí cường đại
Nàng đã sớm không phải là tiểu hài tử sáu tuổi kia, cũng không phải là tiểu nha đầu người khác có thể khi dễ
Mẫu thân chết, muội muội trúng thai độc, nàng sẽ trở lại kinh thành, hảo hảo báo đáp Qúy phủ.
Qúy phủ thiếu nợ mẫu thân, nàng cũng sẽ không thể không đi đòi nợ
"Đại cữu cữu, những năm gần đây, nói người để ý đến cửa hàng ở kinh thành của Qúy gia, như thế nào rồi?".
Phượng Thiên Hữu có một chút kinh hãi nữ tử trước mắt kia, rồi tâm cảm
lại vui mừng, đứa nhỏ này rốt cục cũng có thể tự mình đứng lên