"Bức vua thoái vị? Một khi thất bại, nàng không sợ mất đầu hay sao?"
"Không quản được nhiều chuyện, cho nên chỉ có thể tính bước này"
Quý Như Yên gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Ngươi sao lại ở đây?"
"Ta muốn nói với nàng một truyện, kết quả nàng lại bị nhiễm phong hàn. Hơn nữa đột ngột đến tận ba ngày, sợ là hiện tại nói cho nàng biết, cũng không giải quyết được gì"
"Chuyện gì?"
"Thánh thượng muốn điều tướng quân Ngọc Tiểu Long trở về Thịnh kinh, thánh chỉ đã được truyền đi ba ngày trước, sợ là lúc này đã đến Nam Cương"
Qúy Như Yên trừng mắt: "Cái gì?"
Nàng nghĩ không muốn dính dáng đến Ngọc gia, kết quả Ngọc Tiểu Long này lại trở lại
Đại tướng quân Ngọc Tiểu Long mặc dù ở Nam Cương nhưng lại là người có tâm tư kín đáo, nếu như hắn liên thủ cùng với Uyển phi, sợ là trong cung có đại biến, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng
Như vậy xem ra, nếu muốn lấy thắng lợi cuối cùng, nàng vẫn phải hạn chế đối với Ngọc Tiểu Long
Giúp người cần trả công, trước kia nàng sẽ không làm như vậy, nhưng lúc này sợ là phải làm như vậy
Ngọc gia thiếu nàng một món nợ ân tình, cũng nên trả
Lạc Thuấn Thần trầm tư nhìn nàng một chút, không nói, vừa lúc trong phòng có một tiểu nha hoàn, nha hoàn cầm trên tay chén cháo nóng hổi, nghe được lời nói của Lạc Thuấn Thần liền đặt chén cháo xuống bàn, rồi mau chóng lùi ra
Hắn cầm lấy chén cháo vẫn còn nóng, tiến đến bên giường của nàng, nhẹ nhàng quấy cháo cho nguội: "Làm sao vậy? Đang suy nghĩ điều gì!"
"Đang suy nghĩ, Ngọc Tiểu Long có chịu giúp ta"
Nghe Qúy Như Yên nói, Lạc Thuấn Thần nhíu nhíu mày: "Đừng nghĩ nhiều, trước mắt vẫn ăn hết chén cháo này đi, để ta giúp nàng"
Thấy hắn thật sự chuẩn bị giúp nàng ăn, hành động như vậy khiến cho nàng vừa sợ vừa thẹn: "Không cần, không cần, ta tự mình ăn"
Nói xong, liền mau chóng đoạt lấy chén cháo trên tay hắn, tự mình ăn
Giữa hai bọn họ đột nhiên hiện lên tia xấu hổ
Lạc Thuấn Thần nhìn chằm chằm nàng ăn, thấy ngay cả đầu nhỏ cũng không dám ngẩng lên
Một chén cháo, được Qúy Như Yên dùng tốc độ nhanh nhất có thể xử lý sạch
Giống như là nuốt chửng, đến mùi vị như thế nào cũng không cảm nhận được, chỉ biết nuốt từng ngụm từng ngụm
Lạc Thuấn Thần có chút bất đắc dĩ, tiếp nhận chén cháo từ trên tay nàng, nhân tiện nói: "Ta và nàng lúc trước không như vậy. Tuy rằng không phải là thân nhân, nhưng sau này nàng sẽ là thê tử của ta, ta sẽ dùng tánh mạng bảo hộ nàng, nàng lại không nguyện cấp cho ta một cơ hội sao?"
Lời của hắn rất ôn nhu, thiếu chút nữa khiến cho Qúy Như Yên gật đầu đáp ứng rồi
Nhưng mà may mắn lý trí của nàng vẫn chiếm thế thượng phong, làm cho nàng kìm cương trước bờ vực
"Điện là nói lời này là quá mức khinh suất rồi"
Thấy nàng nói vậy, làm cho Lạc Thuấn Thần cười khổ: "Như Yên, nàng cũng không thiếu ta cái gì. Nếu nàng không nghĩ muốn làm thê tử của ta, ta cũng không miễn cưỡng nàng nửa phần. Mười năm trước, ta cứu nàng một mạng, mười năm sau nàng chẳng phải đã cứu ta một mạng sao?"
"Điện hạ quá lo lắng rồi, ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, ngươi trở về trước đi"
Thấy nàng không muốn trả lời, Lạc Thuấn Thần cũng không miễn cưỡng nàng, đành phải đứng lên: "Vậy nàng hảo hảo nghỉ ngơi, ta về trước. Có việc gì, chỉ cần sai người vào cung nói với ta một tiếng"
"Ân"
Lạc Thuấn Thần rời đi, Dao Quang liền đến, vội vàng nói với Qúy Như Yên: "Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh lại, hù chết ta!"
"Dao Quang, ngươi tại sao lại trở về?"
Qúy Như Yên có chút ngạc nhiên, nàng cũng không cho gọi Dao Quang trở về