Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 289: Chương 289: Sơn đại vương Nguyệt Như Hỏa 3




"Có phải ngươi cảm thấy bất ngờ ta là người đã đạt đến cảnh giới võ thánh hay không?"

Nguyệt Như Hỏa cười khổ, nhưng thần sắc trong con ngươi hắn cũng thập phần ngưng trọng

Qúy Như Yên thấy hắn nói chuyện, lập tức hồi phục tinh thần, thu hồi thần sắc kinh ngạc, sau đó nói với Nguyệt Như Hỏa: "Ngươi lợi hại như vậy, tại sao không giải quyết bầy sói tuyết?"

Nguyệt Như Hỏa lạnh lùng cười: "Bầy sói tuyết ta không sợ, ta sợ nhất chính là cái động kia"

"Động?"

Qúy Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần nhìn nhau, suy nghĩ đều hướng đến hang động thần bí mà bọn họ muốn đến kia

"Chính là nghe đồn động kia có thiên tiên ngọc lộ!"

Nguyệt Như Hỏa không chút che dấu, hắn vừa mới tiến vào trong động kia khoảng mười thước, đã bị một bầy dã thú tấn công, cho dù hắn lợi hại vô cùng, cũng không thể đấu lại nổi mấy ngàn dã thú

Trong hang động có rất nhiều dã thú, cho nên hắn phải dốc hết toàn lực rời khỏi, cấp bách chạy ra ngoài

"Vậy ngươi có nhìn thấy trong động có vật gì không?"

Qúy Như Yên cảm thấy thập phần hứng thú

Nguyệt Như Hỏa lắc lắc đầu: "Ta chỉ biết một điều duy nhất là trong động kia có rất nhiều dã thú, nếu muốn tiến vào từ cửa động là không có khả năng, trừ khi là người thuộc cảnh giới võ hoàng"

"Cảnh giới võ hoàng? Ngươi cảm thấy đấu hoàng đại lục này, có người đạt tới cảnh giới võ hoàng sao? Nếu có, đã sớm đi ra xưng đế rồi!"

Qúy Như Yên tức giận, nhìn về phía Lạc Thuấn Thần, phát hiện hắn từ trước đến giờ luôn im lặng, thực dễ dàng làm cho người ta cảm thấy được nơi đây không có sự hiện hữu của hắn

Trước mặt người ngoài, Qúy Như Yên cũng không khách khí gọi ra ngoại hiệu của hắn trên giang hồ: "Qủy hoàng, ngươi tới phân tích một cái"

Qủy hoàng?

Tên này, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy được từ miệng nàng phát ra khi hắn không mang mặt nạ

Qúy Như Yên cặp mắt to mong đợi nhìn hắn, tựa hồ muốn từ trong miệng nghe ra được suy nghĩ của hắn

Lạc Thuấn Thần một bên cầm lấy gỗ cây tùng, ném vào trong đống lửa: "Nếu như là hang động chắc chắn có hai cửa hang. Lối mà Nguyệt huynh vừa tìm, có lẽ là cửa động chính, chắc chắn vẫn còn cái cửa động phụ!"

Nghe hắn nói như vậy, làm cho Qúy Như Yên cùng Nguyệt Như Hỏa trước mắt sáng ngời, không thể không nói, Lạc Thuần Thần đã nói ra được một tin tức tốt

Chỉ cần bọn họ tìm được cái cửa động kia, việc tiến vào hang động thật sự rất dễ dàng

Nguyệt Như Hỏa dường như nhớ đến chuyện gì đó: "Qủy hoàng huynh, đề nghị này tuy rằng không tồi, nhưng nếu chúng ta lấy thiên tiên ngọc lộ, sợ là dã thú sẽ phát hiện ra. Đến lúc đó khó mà thoát nổi!"

Hiển nhiên, Nguyệt Như Hỏa đã được giao chiến cùng đám dã thú kia, nên trong tâm vẫn còn đề phòng lo lắng

Qúy Như Yên bĩu môi: "Chúng ta không đánh được thì chạy là xong rồi"

"Chạy?"

Nguyệt Như Hỏa liếc nàng một cái: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể chạy sao? Phải biết rằng trong động kia có ngốc ưng tốc độ bay cực kỳ nhanh!"

Ngốc ưng , thuộc loại động vật ăn thịt

Trời sinh bản tính hung tàn, công kích rất mạnh

Qúy Như Yên nghe hắn nói như vậy, cũng không nói gì, nàng cũng thường xuyên ở bên ngoài sống, cũng biết được nếu như có nguy hiểm không thể xông loạn. Nếu như xông loạn có thể mất mạng như chơi

Lạc Thuấn Thần không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn đống lửa trước mặt

Hắn đang ở trước đống lửa kia nướng thịt sói tuyết

Đêm khuya ở tuyết mạch vô cùng rét, gió từ phía bắc thổi đến, càng làm cho người ta cảm thấy được lông tơ dựng đứng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.