Lúc này đây, quái lão nhân dẫn nàng vào gian nhà trúc.
Trong nhà trúc, chỉ thắp duy nhất một ngọn đèn, mờ mịt vô cùng.
Quái lão nhân trước đem Phượng Như Tuyết đặt ở trên chiếc giường, sau đó xoay người vào phòng cầm ra thêm hai ngọn đèn
Ba ngọn đèn nhất thời sáng cùng một lúc, làm cho ngôi nhà trúc nhất thời sáng bừng,
Quái lão nhân chăm trú nhìn đứa trẻ, lúc sau nhẹ nhàng thở một hơi: "Oa nhi, ngươi nhất định phải cứu nàng?".
"Cứu! Dù phải trả bao nhiêu tiền, cũng phải cứu!".
Qúy Như Yên kiên quyết nói.
"Ngươi có biết, nàng là trúng thai độc gì không?".
"Không biết"
"Túy Diêm Hoàng".
"Đấy là cái gì?"
"Thiên hạ đệ nhất kịch độc, không màu không vị, trúng loại độc này, cũng không lập tức phát tác, mà chậm rãi ăn mòn kinh mạch. Vì vây, xem như kịch độc phát tác rất chậm, bình thường mười năm mới phát tác".
Qúy Như Yên sửng sốt một hồi: "Mười năm? Ý của ngươi là, mẹ ta đã trúng độc đã mười năm?".
Quái lão nhân liếc nàng một cái, thản nhiên trả lời: "Không! Phải nói là năm năm!"
"Năm năm? Vừa mới không phải muội muội phát độc sao?".
"Mọi việc đều có ngoài ý muốn, ví dụ như, chết vì sinh hạ. Như vậy, kịch độc sẽ nhanh chóng phát tác.
Nói như vậy, nương năm năm trước, đã trúng Túy Diêm Hoàng?
Quái lão nhân đi đến chỗ tủ quần áo, lấy ra một lọ thuốc, nói: "Nữ nhân trong khi mang thai, kịch độc trong cơ thể sẽ bị thai nhi hấp thụ, vì vậy muội muội của ngươi, ngay khi từ trong bụng mẹ đã trúng Túy Diêm Hoàng. Muốn giải kịch độc trong cơ thể, ta đây thật không thể làm được!".
Qúy Như Yên kinh hãi: "Vậy ý của ngươi là, muội muội không thể cứu".
"Có thể nói như vậy".
Qúy Như Yên nghe vậy, đôi tay nhỏ bé gặt gao nắm lại, trời mới biết nàng lúc này muốn tra ra là ai hạ độc mẫu thân.
Người nào nội tâm ngoan độc, dùng loại độc này hại người?
Hơn nữa nương ở Qúy phủ mỗi ngày đêu luôn ở trong viện, không đi ra ngoài, như thế nào có thể cùng người ngoài gây thù chuốc oán.
Người hãm hại nương, đích thực là không muốn cho nương một con đường sống!
Nếu nói ai có khả năng hạ độc cao nhất, chỉ có thể chính là Kỳ di nương!.
Nương vừa mới chết không lâu, nàng liền lập tức được lên làm chính thế, nếu nói Kỳ di nương không có nửa điểm hiềm nghi, đánh chết nàng cũng không tin.
Môi dưới bị nàng cắn nát, máu theo cằm chảy xuống, miệng truyền đến mùi máu tanh, nhưng lại làm cho nàng không có cảm giác đau đớn.
Quái lão nhân đem viên thuốc hòa trong nước, đút cho Như Tuyết ăn, sắc mặt liền trở lại hồng hào, lúc này mới phát hiện Qúy Như Yên khác thường.
Thấy trên khóe miệng của nàng chảy máu, còn tưởng rằng nàng làm sao, liền chạy nhanh đến bên người nàng: "Oa nhi, ngươi cũng, đừng dọa sư huynh nha! Ngươi đừng vội, tuy rằng nói không có biện pháp giải hết độc trên người muội muôi ngươi, nhưng ta cũng không nói nàng không thể sống a".
Qúy Như Yên giật mình: "Ý của ngươi là, muội muội vẫn có thể sống"
Quái lão nhân gật đầu, nghiêm túc nói :"Đúng vậy! Nhưng phải chăm sóc thật tỉ mỉ, không có một chút sơ sót nếu không hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi!".
Qúy Như Yên bình tĩnh nhìn quái lão nhân một lúc nói :"Ta có một thỉnh cầu muốn nhờ ngươi"
"Chuyện gì".
"Muội muội của ta, về sau có thể ở bên ngươi, cầu ngươi chiếu cố nàng, có thể chứ?".
Quái lão nhân sửng sốt, theo sau tựa tiếu phi tiếu: "Nói, ngươi không gọi ta một tiếng sư huynh sao?"
"Ta không biết ngươi họ gì, tên gì, như thế nào gọi?".
Quái lão nhân rất nhanh tự giới thiệu: "Ta gọi là Sở Lam Thiên!".
"Sở sư huynh, ta gọi là Qúy Như Yên, nếu Sở sư huynh đáp ứng thỉnh cầu của ta Như Yên về sau chắc chắn đáp ứng điều kiện gì sư huynh đưa ra!"
"Điều kiện gì đều được?".
"Đúng vậy!".
"Tuyệt không đổi ý?".
"Tuyệt không đổi ý!"
Sở Lam Thiên thực chân chó cười xấu xa: "Thành giao! Về sau muội muội của ngươi liền đi theo sư huynh ta đi!".