Hôm sau, sắc trời u ám
Qúy Như Yên tỉnh ngủ, lại phát hiện Thất Sát đã đứng ở bên giường. Giọng nói có chút trầm trọng: "Ngươi đến rồi, như thế nào không gọi ta dậy?"
"Thuộc hạ thấy tiểu thư ngủ rất ngon, vì vậy không muốn gọi người"
"Ngươi giám thị lục hoàng tử, hắn có điều gì bất thường không?"
Qúy Như Yên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Thất Sát
Thất Sát kính cẩn nhìn nàng: "Lục hoàng tử cùng thất hoàng tử đánh một trận, cuối cùng người thua là thất hoàng tử"
"Nga?"
Qúy Như Yên nghe vậy,trước mắt sáng ngời, không thể tin được đứa con của hoàng hậu nương nương cùng Tuyết phi, bên trong xảy ra đấu đá?
Thất Sát nhìn vẻ mặt của Qúy Như Yên, thở dốc, mặt không chút thay đổi
nói: "Tiểu thư, có câu Thất Sát phải nói với người. Hoàng quyền từ trước đến nay tàn nhẫn vô cùng, dưới ngai vàng đều là trăm ngàn thi cốt. Tiểu thư không nên tham dự!"
"Thất Sát ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Qúy Như Yên liếc hắn một cái, thanh âm lạnh lẽo
"Thuộc hạ biết, nếu tiểu thư cho rằng Thất Sát đã phạm sai lầm, người
điều thuộc hạ đến La Sát cốc, thuộc hạ cũng cam nguyện lĩnh phạt"
Thất Sát chắp tay cúi đầu, bình tĩnh tự nhiên
Thấy hắn như vậy, Qúy Như Yên không khỏi cảm thấy buồn cười, kỳ thật trong bát sát tinh, người tốt nhất chính là Thất Sát
Thất Sát là người duy nhất không sợ hãi úy kỵ nàng, mà dám can đảm nói thẳng ra điều mà bản thân lo lắng
"Vậy ngươi nói, ta nên làm như thế nào?"
"Tiểu thư nên trở về Phượng Thiên phủ, Qúy phủ đã không thể cứu vãn, hơn nữa tiểu thư cũng không muốn lấy đi tính mạng của Qúy Đông Minh. Hiện
tại ở lại Thịnh kinh cũng không có chuyện gì, không bằng sớm rời đi,
miễn cho bị liên lụy của hoàng quyền tranh đấu"
"Thất Sát ngươi nói nghe dễ dàng. Tuy rằng ta không muốn bị liên lụy,
nhưng đã sớm bị liên lụy. Ta đã hứa với thánh thượng, cứu Tĩnh phi ở
Kính An Tự, chỉ cần đến lễ bái nguyệt, Khôi Tinh từ Dị quốc trở về, đến
lúc đó chúng ta liền lập tức rời đi đến Dị quốc"
Qúy Như Yên phân phó nói
Thất Sát gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ngươi chỉ cần giám thị lục hoàng tử, chỉ cần không liên lụy đến lợi ích của Phượng gia, không cần xem vào việc của người khác"
"Thuộc hạ đã hiểu"
Thất Sát hướng cửa sổ nhảy ra, còn lại Qúy Như Yên tự hỏi chính mình nên như thế nào để thoát thân
Dù sao thời điểm nàng ở Thịnh kinh lo chuyện bao đồng, nàng cũng không
phải không biết nhóm hoàng thân quốc thích này đã đánh chủ ý lên nàng
Tết trung nguyên ngày đó, làm cho một nhóm hoàng thân xuất ra một đống
bạc, nếu thật để cho những người đó thấy nàng, chỉ sợ nước bọt của họ
cũng đủ dìm nàng chết đuối
Tuy rằng nhóm hoàng thân đó đối với nàng chỉ là vô tình thuận nước đẩy
thuyền, nhưng vẫn còn muốn dẫm lên nàng. Vì vậy bản thân bị người khác
chú ý đến cũng chẳng có gì lạ
Linh Tinh bưng một chậu nước ấm đi đến: "Tiểu thư, trước rửa mặt một chút đi"
Hầu hạ nàng rửa mặt xong, Linh Tinh lúc này mới ghé sát tai nàng nói
khẽ: "Tiểu thư, An Huyền vừa nói, Qúy Đông Minh ở trong thiên lao muốn
gặp tiểu thư"
Qúy Như Yên nhíu nhíu mày, Qúy Đông Minh muốn gặp nàng nói cái gì?
Linh Tinh ở bên thì thầm: "Tiểu thư, thuộc hạ thấy, Qúy Đông Minh này
chắc không có lời hay gì, tiểu thư nếu không muốn đi cũng không sao"
"Không, giúp ta thay y phục"
Nếu Qúy Đông Minh không có việc gì, An Huyền nhất định sẽ không nói với nàng
Nói cách khác, Qúy Đông Minh có bí mật cùng nàng nói
Một khi đã như vậy, muốn nàng đi đến thiên lao một chuyến cũng được
Qúy Đông Minh muốn cầu xin nàng giúp đỡ, tốt nhất là nên phun ra những
câu giá trị một chút, nếu không, nàng tuyệt sẽ một cước giết chết hắn
tại chỗ!