Sáng sớm hôm sau, đội hình đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉnh tề sắp hàng trước cổng quân doanh, trên gương mặt của những người lính trẻ tuổi mang theo sắc mặt vui mừng. Rời nhà phục vụ cho chiến đấu đã lâu ngày, bọn họ thực sự rất nhớ mẫu thân, vợ con ở nhà. Lần này từ cổng khải hoàn mà về cho nên mỗi người đều mang cho mình một niềm hạnh phúc riêng.
Vì Âu Dương Vũ có thai cho nên Dạ Trọng Hoa cho người chuẩn bị một chiếc xe ngựa đặc biệt cho nàng, trước sau đều có binh lính che chở. Đã từng chứng kiến nữ tướng Âu Dương Vũ đem quân dẹp tan Bắc Mạc, sau đó lại còn nhanh trí thu phục Bắc Mạc thành công cho nên binh lính càng tỏ ra tôn trọng kính nể Âu Dương Vũ không kém gì chiến thần vương gia, cảm thấy nàng và Dạ Nhị chiến thần là một cặp trời sinh.
Dạ Trọng Hoa cưỡi ngựa đi giữa đội ngũ, khi thì thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn xe ngựa, khi thì đi chậm hỏi han tình hình sức khỏe của Âu Dương Vũ có ổn không.
Vân Thương huýt sáo, đột nhiên cười nói: “Dạ Nhị, nếu không yên lòng thì ngươi cũng lên xe ngựa ngồi cùng với tẩu tử đi. Chúng ta sẽ không chê cười ngươi đâu. Hờ hờ”
Vài mạt tướng xung quanh cũng bắt đầu ồn ào thị phi có điều chỉ với một cái quét mắt đầy lạnh run người của Dạ Trọng Hoa, không ai trong đám bọn họ dám lên tiếng hành động lỗ mãng.
Âu Dương Vũ dựa vào vách xe ngựa, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào.
Từ khi đặt chân đến vùng đất cổ đại, nàng đã xác định rõ hướng đi và mục tiêu của mình chính là ngao du sơn thủy, nhưng bây giờ, sau khi trải qua nhiều lần hiểm nguy, sinh tử rồi cùng đứng bên cạnh hắn sánh vai tác chiến. Sau khi nghe được tin hắn mất tích, thân còn mang trọng thương, trong lòng nàng nóng như lửa đốt, nàng không phút nào yên ổn, không chế trái tim bất an của mình. Ngay thời điểm đó nàng mới hiểu bản thân mình đã yêu hắn sâu đậm đến nhường nào, sâu đậm đến mức không thể sống thiếu hắn.
Vì để cho vợ mình thoải mái, Dạ Trọng Hoa cố ý giảm tốc độ hành quân lại.
Tuy rằng binh lính đều rất muốn sải chân chạy nhanh trở về quê nhà nhưng hoàn toàn thông cảm được. Nếu như không có màn hợp trí, hợp lực của Ninh vương và Ninh vương phi, chỉ sợ mạng sống của bọn họ đã kết thúc ngay trên chiến trường đó rồi. Cộng thêm việc Ninh vương phi đang có thai, bọn họ cũng hy vọng tạo mọi điều kiện tốt nhất cho nàng.
Đi được một ngày, Dạ Trọng Hoa sợ Âu Dương Vũ khó chịu vì xóc nảy cho nên lập tức yêu cầu toàn quân dựng lều trại nghỉ lại qua đêm.
Hắn tự mình chuẩn bị lều, lấy thêm hai lớp chăn dày mềm mại sắp xếp chỗ ngủ cho Âu Dương Vũ, rồi âm yếm vươn tay vuốt ve khuôn mặt có chút tái nhợt lo lắng nói: “Có mệt không?”
“Vẫn ổn mà.” Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười, tiếp nhận túi nước sạch từ tay hắn uống một ngụm rồi đột nhiên a một tiếng, nàng ôm bụng.
Dạ Trọng Hoa sốt ruột nhìn về phía nàng, bị một màn trước mặt dọa đến đổ mồ hôi lạnh: “Vũ nhi, nàng làm sao vậy?”
Âu Dương Vũ ổn định tình trạng của mình cười nói: “Là con nó nghịch ngợm .”
Trên mặt Dạ Trọng Hoa không khỏi tò mò, đưa tay đặt lên bụng nàng nhưng lại không cảm nhận được động tĩnh gì. Sau đó hắn ngồi xuống, áp tai mình vào bụng nàng, đợi hồi lâu, vẫn không có nghe chút cử động nào, hắn nhịn không được lấy tay vỗ nhẹ lên bụng nàng, ngữ điệu có chút trách cứ nói: “Nhóc con à, con phải ngoan ngoãn một chút, nếu không con sẽ biết cha tức giận đáng sợ mức nào! Rõ không?!”Âu Dương Vũ nhìn hắn, con ngươi buông xuống, dịu dàng khẽ cười, trong lòng ngọt ngào không thôi, lên tiếng trả lời hắn: “Con biết không, cha nói gì kệ hắn đi, về sau hai mẹ con chúng ta đừng để ý đến hắn, thấy ý kiến của mẹ có được không?”
Dạ Trọng Hoa nhíu mày cười khổ, nhịn không được véo má Âu Dương Vũ cảnh cáo: “Nàng dám?!”
Trời vẫn còn sớm nhưng Âu Dương Vũ cần thêm thời gian để nghỉ ngơi, binh lính bọn họ cùng không hề oán giận nửa câu. Đưa mắt nhìn thấy có dã thú đằng xa ngoài bìa rừng lập tức lên tinh thần xin chỉ thị Dạ Trọng Hoa cho phép đi săn thú .
Số còn lại thì nhặt củi dựng cột đốt lửa ấm cúng ngồi vây quanh trò chuyện.
Nhớ lại quãng thời gian dấy binh đánh giặc thì cả người dâng lên một niềm nhiệt huyết, vô cùng kích động. Một vài binh lính không có tham gia cùng Âu Dương Vũ đánh trận nơi núi Hách Lam nhưng được ai đó kể qua chiến tích thì cũng góp vui nói đến mức nước miếng văng tung tóe. Nào là lúc đầu quân ta bị thất thủ, nhưng rồi lấy ít địch nhiều khiến cho quân địch đại bại, bị đánh tơi bời hoa lá. Biểu cảm trên gương mặt bọn họ vừa kiêu ngạo, vừa đặc sắc.
Càng thảo luận, binh lính càng không ngừng hưng phấn, ánh mắt thoáng nhìn về hướng lều của Âu Dương Vũ, trong lòng vô cùng rạo rực kích động, nói: “Các anh em cứ nghĩ mà xem, Ninh vương phi thật đúng là một người phụ nữ dũng cảm, một thân yếu ớt lại mang bầu vì vương gia mà không nhọc đường xá xa xôi chạy đến đây. Càng không ngờ hơn Ninh vương phi lại còn chính là một nữ anh hùng tái thế, mang đậm khí chất trấn áp quân thù hùng hổ dẫn dắt hai ngàn nhân mã tiêu diệt sạch sẽ hai vạn quân Bắc Mạc.”
“Đúng vậy nếu không có sự giúp sức của Ninh vương phi, chỉ sợ hậu quả không thể lường trước được!”
“Đúng thế, nếu không nhờ có tài năng lãnh đạo của Ninh vương phi thì trận chiến lần này, chúng ta bỏ mạng là cái chắc.”
“Ninh vương là chiến thần lợi hại, Ninh vương phi cũng lợi hại không kém, quả đúng là một cặp trời sinh!”
“Ninh vương phi là phúc tinh của Tây Lăng quốc chúng ta a!”
“Đã từng nghe nói tài y thuật của Ninh vương phi rất cao, nhưng không ngờ trên lĩnh vực chính trị cùng có thể lợi hại đến mức đó, thật sự rất... rất... giỏi a !”
Dương Thất không biết tự khi nào xuất hiện sau lưng bọn họ: “Nếu không có Ninh vương phi, chỉ sợ chúng ta một đi không trở lại.”
“Dương tướng quân!” Bọn lính có chút xấu hổ.
Đột nhiên Dương Thất lấy đâu ra dũng khí, với gương mặt trẻ măng còn lấp ló với sự ngây thơ, hồn nhiên của mình, mặt mày đỏ ửng gân cổ lên phán một câu: “Ta muốn bái Ninh vương phi làm sư phụ!”
Hắn đang định đi qua lều trại của Âu Dương Vũ thì đã bị Vân Thương từ đâu đến đúng lúc kéo lại, Vân Thương mím môi, vuốt cằm, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm: “Tin ta đi, nếu ngươi dám quấy rầy chuyện tốt của hai vợ chồng bọn họ, nửa quãng đời còn lại của ngươi tuyệt đối sẽ không thấy được tiền đồ.”Dương Thất bất ngờ khựng lại, thì nghe Vân Thương tiếp tục nói: “Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, Ninh vương tài hoa hơn người, chuyện này thì không ai không thừa nhận, chính vì hơn người như vậy nên dấm chua cũng đặc biệt nhiều hơn người đàn ông bình thường, nếu ai dám tới gần vương phi của hắn, haizzz... giết không tha!”
Nở nụ cười tươi như hoa với Dương Thất, Vân Thương bất đắc dĩ vươn tay vỗ vai hắn: “Quả nhiên cũng chỉ là một thằng nhóc, ngươi cho rằng Ninh vương phi là kiểu phụ nữ cống hiến sức mình phục vụ trong quân doanh sao?”
Dương Thất lúc này mới bừng tỉnh, sắc mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Ta chỉ là... vô cùng bội phục tài năng của Ninh vương phi.”
Dương Thất này chỉ mới mười lăm tuổi, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng chiến tích thì không hề ít, cả đời lấy chữ “ngạo”làm trọng. Ngoài Ninh vương thì hắn chưa bao giờ sùng bái ai khác, huống chi là phụ nữ cho nên lại càng xúc động đến mức muốn lập tức chạy đến bái sư.
Đề tài vòng vo lại bắt đầu, bọn lính tiếp tục tán gẫu từ chiến tích này đến chiến tích khác, âm thanh càng lúc càng lớn, cho nên khó tránh khỏi việc thoát khỏi tai của cô nàng mang bầu nào đó.
Âu Dương Vũ mỉm cười, Dạ Trọng Hoa ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt trêu chọc, cười nói : “Vương phi của ta có sức ảnh hưởng không tồi nhỉ?!”
Âu Dương Vũ trong lòng khoái chí, mặt mày kiêu ngạo hất cằm nhìn Dạ Trọng Hoa, như muốn khằng định quyền vợ chồng bình đẳng. Chồng tài hoa hơn vạn người, nàng cũng phải tài hoa bằng hoặc hơn.
Ánh chiều tà dần buông, đám binh lính đi săn thú đã trở lại, trên tay thu hoạch rất nhiều , chúng tướng sĩ hoan hô kêu hò, nhanh tay chạy đến cầm lấy rửa sạch miếng mồi.
Dạ Trọng Hoa nghe bên ngoài đám binh lính hoan hô, sợ gây ầm ỹ ảnh hưởng đến Âu Dương Vũ nên vừa định ra khỏi lều lớn tiếng nhắc nhở thì mắt nhìn thấy một tên lính kéo một tấm báo da đi tới, ngượng ngùng mở miệng nói: “Ninh vương phi, bọn tiểu nhân vừa rồi đi săn thú, bắt được một con báo hoang có bộ lông màu vàng sáng chói, rất dày nên có thể giữ ấm cho người trong thời tiết rét lạnh, xin người hãy nhận lấy ạ.”
Dạ Trọng Hoa còn chưa kịp lên tiếng thì Âu Dương Vũ đã chậm rãi đứng dậy đi đến. Tên lính đó vốn không dám đối diện với Âu Dương Vũ nên vừa nhìn thấy nàng đến, hắn lập tức cúi đầu, mặt mày đỏ lựng, trong mắt ẩn chứa một tia sùng bái, ngưỡng mộ.
Âu Dương Vũ mỉm cười: “Cảm ơn ngươi.”
Vừa nghe âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo của Âu Dương Vũ, tên lính kia ngẩn người cười ngốc nghếch, kích động run rẩy đặt báo da lên tay Dạ Trọng Hoa sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Ôi, Ninh vương phi thực sự là một cô gái rất dịu dàng, xinh đẹp, không hề siểm nịnh, kiêu ngạo, lại đặc biệt rất thân thiện.”
Và đương nhiên, chiến tích trong việc “tặng quà” cho Ninh vương phi được bàn luận hết một buổi ăn tối. Số binh lính còn lại ai cũng muốn lựa chọn ra những phần thịt nướng ngon nhất đem cho Âu Dương Vũ thưởng thức.
Âu Dương Vũ chỉ biết nhìn Dạ Trọng Hoa bất đắc dĩ cười: “Chàng xem bọn họ sùng bài ta chưa kìa!”
Dạ Trọng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng: “Đám ranh con này, vương phi của bổn vương cũng dám tùy tiện đưa ra làm đề tài thảo luận, cẩn thận một ngày bổn vương lột da các ngươi.””Aida, thôi được rồi, bọn họ cũng mệt mỏi, chàng để cho họ vui vẻ chút đi.”
“Lại đây, ăn chút thịt đi, đám trẻ ranh kia nướng thịt trông bên ngoài cũng không tồi.” Dạ Trọng Hoa thổi một miếng thịt rồi đặt bên miệng Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ ngồi trên xe ngựa gần một ngày, cũng rất đói nhưng làm thế nào cũng không hề có khẩu vị.
“Không được, phải ăn một chút.” Dạ Trọng Hoa trầm giọng cảnh cáo, đưa miếng thịt nằm gọn trong miệng nàng: “ Thế nào? Ngon không?”
Âu Dương Vũ không thể lay chuyển được ý chí sắc đá của hắn, miễn cưỡng ăn mấy miếng: “Mùi vị không tệ.”
Đột nhiên Dạ Trọng Hoa phát hiện Vũ nhi của hắn gầy đi rất nhiều, trong lòng không khỏi đau lòng thương xót. Cho dù nàng có mạnh mẽ đến đâu, bản lĩnh đến đâu thì cũng chỉ mang thể chất yếu ớt của người phụ nữ, thân nay lại mang thai, lẽ ra phải được chăm sóc tử tế, hưởng thụ thanh phúc nơi vương phủ. Thế mà nay lại chạy đến chỗ của hắn chịu bao nhiêu khổ sở, trong lòng hắn thực sự không chút thoải mái : “Ta đi lấy cho nàng chút cháo.”
Âu Dương Vũ nhìn bóng lưng thẳng tắp của Dạ Trọng Hoa, đột nhiên có chút buồn cười, nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được một người đàn ông tà mị, cường ngạnh, kiêu ngạo như chàng rốt cuộc lại bị nàng biến thành như vậy, ngày càng sủng ái nàng.
Âu Dương Vũ uống chút cháo Dạ Trọng Hoa mang đến, sau lại cố gắng vì chàng ăn chút thịt rồi cùng đi dạo.
Vào đông rét lạnh, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lấp ló e thẹn trong đêm, trên gò thảo nguyên nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn không có nổi một vì sao. Dạ Trọng Hoa đem áo khoác bao bọc người Âu Dương Vũ, lo lắng hỏi : “Lạnh không? Nếu lạnh, chúng ta trở về ?”
Âu Dương Vũ lắc lắc đầu: “Đợi đến khi trở về, không biết khi nào mới có thể được nhìn ngắm thảo nguyên mênh mông rộng lớn giữa đêm thế này .”
Trong lòng Dạ Trọng Hoa đột nhiên rung động, ngẩn người nhìn nàng.
Âu Dương Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sự lo lắng cùng thương yêu vô hạn của hắn, vầng trăng thản nhiên phản chiếu thứ ánh sáng tinh khiết lên khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ vô song. Chỉ cần ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn là nàng sẽ cảm thấy tất cả mọi điều đều không quan trọng bằng một nụ cười khẽ của hắn. Giờ phút này Âu Dương Vũ không còn muốn nghĩ gì khác ngoài việc chỉ cần Dạ Trọng Hoa bình an vô sự mãi ở bên cạnh nàng đi cùng nàng đến cuối phần đời còn lại, là tốt lắm rồi.
“Suy nghĩ gì đó?”
“Ta đang nghĩ, trong đời ta không có gì quan trọng hơn ngoài việc được nhìn thấy chàng còn sống và đứng bên cạnh ta thế này.”
Dạ Trọng Hoa thuận thế đem nàng ôm vào trong lòng, hai tay ôm chặt nàng vào lồng ngực mình, chặt đến mức như thể sợ cô gái trong lòng mình sẽ biến mất vậy. Vũ nhi! Gặp được nàng chính là điều may mắn nhất mà Dạ Trọng Hoa ta hy vọng: “Ngũ nhi, nếu như có kiếp sau, nàng muốn trở thành thứ gì?”
Âu Dương Vũ chậm rãi nói : “Hoa điệp trùng ngư, phi cầm điểu thú.”
Nếu thực sự có kiếp sau, cũng chỉ nguyện hóa thành hoa điệp trùng ngư, phi cầm điểu thú. Trong lòng Dạ Trọng Hoa âm thầm thề.Phải chăng là phản ứng bình thường của phụ nữ có thai hay là vì tâm trạng đã dần bình ổn lại hơn so với thời điểm chiến tranh, Âu Dương Vũ đột nhiên phát hiện bản thân mình lại bắt đầu kiêng ăn ! Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ ăn thứ gì cũng không có khẩu vị. Xung quanh đều không có nguyên liệu hay dụng cụ đầy đủ để chuẩn bị cho nàng bữa ăn tử tế, hắn sợ nàng cứ thế này sẽ đói chết cho nên ôn nhu không được phải dùng sức mạnh, hù dọa nàng phải ăn nhiều một chút nếu không thì để hắn tự “ xơi” nàng.
Thấy nàng biểu tình khổ sở, hắn không khỏi đau lòng cất tiếng hỏi, đáy mắt tràn ngập sự lo lắng cùng thương yêu vô hạn.
“Ngũ nhi, nàng có đặc biệt muốn ăn gì không?”
Âu Dương Vũ chần chờ một lát, vẫn là lắc đầu “Không có, để về đến kinh thành thì sẽ muốn ăn gì đó thôi .”
Dạ Trọng Hoa nhìn đôi mắt ngượng ngạo của Âu Dương Vũ, trong lòng căn bản không tin, rõ ràng cô nàng này không muốn làm phiền người khác nên mới bịa đặt nói dối hắn.
Đợi đến khi đoàn hành quân ra khỏi vùng đất thảo nguyên, khi đi qua một thị trấn nhỏ, Dạ Trọng Hoa lập tức ra lệnh binh lính dừng chân nghỉ tạm, hắn hỏi thăm tình hình xung quanh sau đó liền mang Âu Dương Vũ đến một tửu lâu —— Nguyệt Tịch lâu.
Nguyệt Tịch Lâu là quán ăn có tiếng nhất khu vực thôn Bách Lý, mỗi ngày khách đến đều ngồi chật kín cả chỗ ngồi, được phục vụ với nhiều món ăn tuy bình dân như bánh bao nhưng loại bánh bao này vô cùng đặc biệt, không giống với các loại bánh bao tầm thường bán bên ngoài, vỏ bánh bên ngoài mềm, độ mặn độ ngọt vừa phải, đưa vào miệng đầy sinh hương, còn có món ......
Tất cả những món ăn ở đây đều do một tay Hứa lão tiên sinh làm ra. Nói đến lão tiên sinh này chỉ dùng hai chữ kiêu ngạo thôi chưa đủ, bởi tài năng trù nghệ của hắn nên sau khi phục vụ trong cung không được bao lâu thì cáo lão hồi hương , ngay cả hoàng thượng có cố mấy cũng không níu giữ được.
Vì có tình tình cổ quái cộng thêm việc nhiều người kính ngưỡng, cho nên kiêu ngạo là yếu tố không thể thiếu. Chính vì thế, cứ năm ngày thì hắn sẽ dành ra cho mình hai ngày nghỉ.
Dạ Trọng Hoa mang Âu Dương Vũ đến Nguyệt Tịch lâu, biết Âu Dương Vũ rất muốn ăn bánh bao cùng với đậu hủ sốt thì chợt nghe được tin hôm nay là ngày nghỉ của lão.
Chưởng quầy có chút xin lỗi nói: “Ngại quá, khách quan, hai ngày này là ngày nghỉ của Hứa lão tiên sinh cho nên hai loại thức ăn này tạm thời không được phục vụ ạ.”
Ngũ nhi của hắn muốn ăn hai loại này mà đầu bếp dám không có mặt?
Dạ Trọng Hoa nhíu mày, lấy một tờ ngân phiếu đặt trước mặt chưởng quầy: “Mời ông ta đến đây.”
Chưởng quầy vừa nhìn thấy tờ ngân phiếu thì trên mặt không giấu được kích động, nhưng tay vẫn cố giữ chặt trong tay áo: “Hứa lão tiên sinh đã nói một thì không có hai, đây là nguyên tắc từ trước đến nay của ngài ấy chưa bao giờ phá vỡ cả.”
Chưởng quầy thấy người đàn ông trước mắt thân mang một bộ ngoại bào đậm khí chất bất phàm, biết là quý nhân, cũng không dám đắc tội. Nhìn sắc mặt Dạ Trọng Hoa vô cùng tối tăm, chưởng quầy cố gắng chiếu cố nói: “Chúng tôi có thể mời người khác đến...”Đôi mắt lạnh băng của Dạ Trọng Hoa tràn ngập sự tức giận hướng thẳng về phía tên chưởng quầy, không chút kiên nhẫn đánh gãy lời hắn nói: “Làm thế nào hắn mới vác mặt đến đây?”
Chưởng quầy căn bản bị thái độ cùng khí thế bức người của Dạ Trọng Hoa dọa cho sợ hãi cúi đầu nói: “Lúc trước cũng đã có rất nhiều quý nhân đến ném cho tiểu nhân một số tiền lớn để mời ngài ấy, nhưng vì đang là ngày nghỉ của lão nên không ai có thể lay chuyển quyết định của lão. Hắn thậm chí còn tuyên bố, nếu tiểu nhân còn dám đến quấy rầy lão thì lão sẽ chuyển đến tửu lâu khác...”
Âu Dương Vũ thấy sắc mặt âm trầm của Dạ Trọng Hoa biết hắn vì lo nghĩ cho nàng nên nàng nắm nhẹ lòng bàn tay hắn thủ thỉ: “Được rồi, chúng ta ăn cái khác đi.”
Chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra: “Đúng vậy, đúng vậy, những đầu bếp khác ở đây nấu ăn cũng rất chuyên nghiệp và...”
“Lão già chết tiệt.” Dạ Trọng Hoa không chờ cho chưởng quầy nói xong, sắc mặt vô cùng khó coi đứng lên tra hỏi: “Lão đang ở đâu?”
“Hả?” Chưởng quầy sắc mặt kinh ngạc thì đã thấy Dạ Trọng Hoa ném tờ ngân phiếu trước mặt hắn : “Nói địa điểm.”
Chưởng quầy sợ hãi lắp bắp nói địa điểm, trong lòng có chút lo lắng.
Mà Âu Dương Vũ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dạ Trọng Hoa, Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng đến bên nàng, môi cong lên hình bán nguyệt ôn nhu nói: “ Đợi ta, chỉ cần Vũ nhi muốn ăn, ta nhất định sẽ tìm mọi cách thực hiện mọi tâm nguyện của nàng.”
Dạ Trọng Hoa đi được vài bước rồi quay đầu, nói nhỏ vào tai Âu Dương Vũ: “Vũ nhi, ta muốn uống rượu Mao Đài.”
Âu Dương Vũ mặt đầy hắc tuyến, nàng không hiểu đột nhiên Dạ Trọng Hoa lại muốn uống rượu, mà lại chọn loại rượu quý nhất ở Tây Lăng, chàng không phải loại nổi hứng thích uống rượu này nọ. Thắc mắc là thế nhưng cũng không tra hỏi.
Trên tay nhoáng động, một lọ mao đài xụất hiện trước mặt hắn: “Đây.”
Âu Dương Vũ nghĩ lẽ nào hắn lấy rượu uống vào để thêm can đảm, chuyện này đương nhiên không cần thiết?
“Chờ ta quay lại.” Dạ Trọng Hoa sờ đầu Âu Dương Vũ buông một lời hứa sau đó căn cứ vào địa chỉ mà tên chưởng quầy vừa nói hắn đi đến nơi. Chân còn chưa bước vào cửa thì bên tai đã nghe được nhiều loại tiếng cười yêu kiều, chói tai vang lên.
Nhìn thấy lão già với cái bụng to không khác gì phụ nữ có mang, tinh thần lão trông cũng không tệ, một tay vui vẻ hoan hỉ ôm một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám tuổi nói chuyện xưa.
Hắn biết rõ ý đồ của Dạ Trọng Hoa hôm nay đến tìm hắn nên lạnh mặt từ chối: “Hôm nay là ngày lão nghỉ ngơi xin khách quan ngày sau ghé lại.”
Dạ Trọng Hoa bị lão già kiêu ngạo cự tuyệt, máu nóng dâng lên, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Lão già, mở mắt ra, đầu hoạt động xem lão có nhớ bổn vương là ai không?”
“Không nhớ , không nhớ .” Hứa lão tiên sinh liên tục xua tay, “Cho dù có là con trai của thiên hoàng đến đây, hôm nay lão cũng không hầu hạ!” Ai nói lão không nhớ, một tay che trời, quyền lực vô biên, khí thế bức người, hoàng tử Dạ Nhị hay còn gọi là chiến thần bất bại của Tây Lăng, sao hắn lại không nhớ được, nhưng hắn thuộc chủ nghĩa tự do, không thích sự gò bó của vương quyền trong cung nên mới rời cung, kiếm kế sinh nhai nơi trấn nhỏ này.Giỏi lắm, rất già mồm!
Nếu như mục đích không đạt được thì Dạ Trọng Hoa hắn sao có thể tay trắng ngậm ngùi trở về, đó không phải là nguyên tắc làm việc của hắn.
Dạ Trọng Hoa nghĩ vậy khẽ cười, đặt lọ rượu mao đài trên bàn, mở nắp thản nhiên nói: “Nếu nhớ không rõ thì mượn rượu tìm kí ức, được không?”
“Oa...” Cảm nhận hương vị đậm đà của rượu. Cảm nhận được vị lạnh hơi thanh mát xông thẳng vào mũi. Bản tính nghiện rượu của hắn liền bộc phát, nhoài người về phía Dạ Trọng Hoa đang ngồi thản nhiên vân vê miệng lọ rượu : “Tên nhóc này, nếu đến đưa rượu quý cho lão thì sao không nói sớm hả?”
Dạ Trọng Hoa có chút nhíu mày đánh giá lão sâu rượu trước mắt: “Ông tưởng muốn thưởng thức rượu trong tay bổn vương là dễ sao? Vương phi của bổn vương cần hai món ăn do chính tay ông làm, nếu trong ngày hôm nay món ăn của ông khiến nàng ăn ngon miệng, rượu quý này thuộc về ông.”
Hứa lão tiên sinh chà xát tay: “Hai bình!”
Dạ Trọng Hoa cười lạnh, sắc mặt lạnh lùng không chút độ ấm: “Còn mạnh miệng mặc cả, vậy bổn vương đi.”
“Này này... Lão đồng ý với ngài là được chứ gì.”
Âu Dương Vũ ở Nguyệt Tịch lâu nghe chuyện xưa của Hứa lão tiên sinh khi xưa từng phục vụ món ăn trong hoàng cung, là người từng được tiên hoàng rất coi trọng cho nên tính tình mới kỳ quái đến vậy.
Tuy rất muốn nếm thử tay nghề của lão nhưng có vẻ như cơ hội này không lớn lắm.
Một tên tiểu nhị bạo miệng lên tiếng: “ Ba trăm linh một vị khách ở đây đã bỏ không ít tiền bạc nhằm mời hứa lão tiên sinh đến , lần này cũng không ngoại lệ đâu, Hứa lão tiên sinh chắc chắn sẽ không xuất hiện .”
Còn có tiểu nhị nhỏ giọng nói: “Có vẻ như chưởng quầy sắp bị Hứa lão tiên sinh giáo huấn một phen nữa rồi.”
“Ừm, đúng thế...”
Âu Dương Vũ nghe được, không khỏi mỉm cười.
Tên tiểu nhị bên này vừa mới đè ép ngân lượng thì đột nhiên nhìn thấy Dạ Trọng Hoa đi bên cạnh còn có lão tiên sinh cùng nhau bước vào quán, chưởng quầy đang cùng Âu Dương Vũ nói chuyện, đột nhiên im bặt thần sắc kinh ngạc, đặc biệt là cái vị tiểu nhị mới đặt cược ngân lượng, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà!
Dạ Trọng Hoa ngồi bên cạnh Âu Dương Vũ, nàng khẽ cười rót cho hắn chén trà ấm rồi đưa cho hắn nhấp một ngụm.
“Này, chàng làm cách gì vậy? Nghe nói Hứa lão tiên sinh là người rất cứng đầu, nói một không hai a, làm cách nào chàng dỗ được lão ta đến đây?”
Dạ Trọng Hoa cong môi cười tà mị: “Bởi vì —— ta dùng quà của vương phi ra làm vật trao đổi.”
“Hả?”
Dạ Trọng Hoa xấu hổ khụ một tiếng: “Là lọ rượu mao đài ... Nàng không trách ta chứ.”
Trên mặt Âu Dương Vũ có chút ngạc nhiên không biết nói gì, nàng thật sự khó có thể tưởng tượng được đường đường là Ninh vương điện hạ của Tây Lăng quốc, là chiến thần Tây Lăng, chỉ vì muốn một lão đầu bếp làm cho nàng chút đồ ăn mà phải lấy rượu mao đài làm vật trao đổi. Nàng biết, hắn là người ngạo khí đầy người, làm sao có thể dễ dàng đi cầu người khác, nàng cảm thấy cảm động không thôi, nhưng vẫn cố tình dùng ngữ khí hờn giận với hắn: “Sao lại không trách chàng, quà của ta mà chàng có thể tùy ý cho lão già đó sao?””Đợi đến khi trở về, bổn vương sẽ phó mặc cho nàng trừng phạt.” Hắn khẽ cười yếu ớt, ôm nàng vào lòng.
Nếu là tác phong trước khi thì Hứa lão tiên sinh sẽ chỉ phục vụ mỗi bàn hai món, nhưng vì hôm nay nhận được rượu quý từ chính tay quý nhân như Dạ Trọng Hoa cho nên tận lực làm cho Âu Dương Vũ cả một bàn thức ăn đủ dạng. Không chỉ có bánh bao và đậu hủ sốt mà còn có giò thủy tinh, cá trích Lạc thành...gần hai mươi món.
Ngoài cháu gái của lão, đây là người ngoài đầu tiên mà được nhận sự đãi ngộ lớn từ lão.
Chưởng quầy đứng một bên không khỏi đỏ mắt, nuốt nước bọt ừng ực, hắn thề với trời rằng tiếp xúc với hứa lão tiên sinh mười lăm năm, hắn chưa bao giờ thấy lão làm một bàn thức ăn đầy đủ hai mươi món !
Đến khi Hứa lão tiên sinh mang món tráng miệng cuối cùng lên thì đã thấy Dạ Trọng Hoa tao nhã cầm đũa, vẻ mặt ôn nhu gắp khối thịt bò, đặt vào trong chén Âu Dương Vũ , nói: “Nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Âu Dương Vũ đem thịt bò bỏ vào miệng, mùi vị mềm dai đặc trưng của thịt bò kết hợp với nhiều loại gia vị khiến nàng không khỏi gật đầu liên túc nói: “Ngon lắm!”
Hứa lão tiên sinh nhìn thấy bộ dáng hai vợ chồng nào đó ân ân ái ái thì môi khẽ cong lên mỉm cười, xú tiểu tử này cuối cùng trải qua mấy chục năm đã hiểu được mùi vị đau xót của yêu là thế nào.
Âu Dương Vũ tò mò nếm tất cả những món ăn trên bàn, bên môi cực kỳ thỏa mãn tươi cười, Dạ Trọng Hoa nhìn thấy nụ cười trong sáng ngây thơ của Âu Dương Vũ, hắn cảm thấy mọi việc hắn làm cho nàng tất cả đều đáng giá.
Dạ Trọng Hoa sợ Âu Dương Vũ trên đường ăn không ngon, lại dặn dò lão cứng đầu làm chút đồ ăn mang theo trên đường cho Âu Dương Vũ.
Hứa lão tiên sinh bĩu môi hừ một tiếng: “ Rượu đâu?”
Sau khi nhận được thêm bình rượu quý từ tay Dạ Trọng Hoa, hắn làm chút điểm tâm, còn chế thêm một hủ canh đậu tương đưa cho Âu Dương Vũ: “Phụ nữ có thai cũng có thể ăn.”
Âu Dương Vũ tiếp nhận nói lời cảm tạ.
Lẽ ra chặng đường về chỉ mất bảy ngày nhưng vì nhiều chuyện phát sinh cho nên đến hơn nữa tháng đoàn quân mới hồi kinh.
Dạ Trọng Hoa mang vinh quang của thắng lợi về nước, sớm đã rơi vào tai của nhân dân khắp kinh thành, dân chúng từng nhóm từng nhóm tụ tập vui mừng hưng phấn đứng xếp hàng đón tiếp vị chiến thần lẫy lừng mà trong lòng bọn họ tôn thờ.
Hai bên đường người người xếp hàng chật ních kéo dài từ cổng thành đến cổng hoàng cung, nhiệt liệt hoan nghênh, nhiệt liệt hoan hô, ăn mừng chiến thần trở về.
Vân Thương ngồi trên lưng ngựa rất tao nhã đàng hoàng vẫy tay với mọi người, kỳ thật, loại tình huống này hắn sớm đã thấy nhưng không thể trách được , Ninh vương mà , chiến thần mà, được hoan nghênh là điều đương nhiên!
Dạ Trọng Hoa mang vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng pha chút khó chịu ngồi trên lưng ngựa, trong lòng thầm mắng : hò hét thế này Vũ nhi của hắn sao cảm thấy thoải mái? Ổn chết đi được!Mới sáng sớm Dạ Phi Khanh đã nhận được tin Dạ Trọng Hoa trở về, liền cùng hoàng thượng chủ động xin đi giết giặc muốn tới nghênh đón Dạ Trọng Hoa. Cho nên đã đứng chờ ở cửa thành từ sáng sớm, thân mặc một bộ trường bào màu tím, cả người thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, thanh nhã như cúc.
Hắn nhìn thấy Dạ Trọng Hoa cưỡi ngựa từ xa mà đến, thân mặc khôi giáp màu xám đen, dưới ánh mặt trời phát quang một loại tia sáng lạnh như băng đến mức chói lóa.
Sao hắn lại có thể bình an trở về? !
Trong mắt Dạ Phi Khanh hiện lên một tia lo lắng, máu nóng trong người không ngừng dâng lên. Từ sau khi Đạ Phi Hi bị cấm túc, nghe được tin Dạ Trọng Hoa bị trọng thương không rõ tung tích thì hoàng thượng càng lúc càng yêu quý hắn, ban cho hắn rất nhiều quyền lợi.
Nhưng hôm nay ——
Hai bàn tay giấu trong áo bào lặng lẽ siết chặt, gân xanh nổi lên, sao Dạ Trọng Hoa có thể trở về, vì sao ông trời lại bảo vệ hắn bất tử nơi xa trường?
Vì sao kế hoạch hoàn hảo của hắn lại không khiến hắn ta bỏ mạng?
Ánh mắt Dạ Phi Khanh dần dần mất tự nhiên, liếc qua đoàn rước nhìn thấy trong xe ngựa có một người phụ nữ ngồi bên trong —— Âu Dương Vũ!
Tất cả đều tại nàng!
Lúc trước, hắn còn lên tiếng cản trở thái hậu không cần lo lắng tìm nàng chỉ vì muốn nàng ta bỏ mạng giữa đường với đứa con mang dòng máu hoàng tộc. Thật không ngờ nàng không chỉ bình an vô sự tới Bắc Mạc mà hắn nghe nói nàng còn hiến kế, trận thắng lần này có một nửa công lao là của nàng?
Trong lòng ghen tị giống như loài rắn độc, cắn nuốt lý trí hắn nhưng lại cố duy trì ý cười.
Dạ Trọng Hoa càng ngày càng tiến lại gần, Dạ Phi Khanh hít sâu một hơi, giữ nụ cười ở trạng thái hoàn mỹ nhất nơi khóe môi.
Hắn giục ngựa tiến lên vài bước, nói: “Nhị ca, chúc mừng huynh thắng trận trở về!”
Dạ Trọng Hoa hình như nghĩ ra chuyện gì đó, bờ môi hắn ẩn hiện một nụ cười, đưa đôi mắt sắc lạnh âm trầm không nhìn ra chút cảm xúc chống lại đôi mắt Dạ Phi Khanh.
Miệng nam mô bụng bồ dao găm sao?!
Trong lòng Dạ Trọng Hoa có chút khinh thường, trên mặt không biểu lộ chút biểu cảm gì ngoài lạnh lùng. Dụng tâm, thủ đoạn đùa giỡn, những việc này đều trở thành bản năng của Dạ Trọng Hoa hắn, hắn muốn xem xem tên này còn giở trò thủ đoạn hèn hạ gì với hắn. Một người đàn ông như hắn, nếu chỉ là một vương giả thuần túy, cũng đủ khiến người ta nghĩ đến mà sợ hãi, hắn cong khóe môi nhợt nhạt cười: “Ngũ đệ hình như có tâm sự —— Hay là nhìn thấy Nhị ca trở về, đệ không vui?”
Dạ Phi Khanh trong lòng cả kinh, sắc mặt cố tỏ ra bình tĩnh vô ba. Hắn nhợt nhạt cười, đôi mắt ôn hòa như ngọc, cười vang nói: “Sao Nhị ca có thể nói như vậy? Nhị ca thắng lợi trở về, trong lòng Phi Khanh vui còn không kịp nữa là! Phi khanh đợi Nhị ca trở về đã lâu rồi!”
Dạ Trọng Hoa hờ hững không lên tiếng đáp lại mấy lời giả dối của Dạ Phi Khanh. Ngũ đệ của hắn thật sự không dễ dối phó, xem ra rất biết cách nghiền ngẫm lòng người, khẩu phật tâm xà.Dạ Phi Khanh cười nói: “Phụ hoàng cũng rất mong ngóng Nhị ca trở về.”
“Đúng lúc ta cũng có vài chuyện cần báo.”
“Mời.” Dạ Phi khanh làm động tác tay, không ngờ Dạ Trọng Hoa lại cưỡi ngựa đến bên xe ngựa Âu Dương Vũ, cùng nàng nói vài câu liên quan đến đồ ăn gì đó mới chậm rãi rời đi.
Khi Dạ Trọng Hoa cùng Dạ Phi Khanh đứng trước cửa ngự thư phòng , Dạ Phi Khanh đột nhiên dừng lại đứng bên ngoài , Dạ Trọng Hoa đi được vài bước chợt ngừng lại quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Phi Khanh: “Chuyện tình báo quân sự, Ngũ đệ có muốn vào nghe không?”
Hoàng thượng nhìn thấy Dạ Trọng Hoa và Dạ Phi Khanh cùng tiến vào, liền ban thưởng ngồi. Trận đại bại của Bắc Mạc khiến thân là phụ hoàng hắn không khỏi tự hào về đứa con trai tài hoa của mình.
Dạ Trọng Hoa kể toàn bộ trận chiến nơi chiến trường cho hoàng thượng, chỉ khi đến một sự kiện, hắn vờ chau mày, thoáng chần chờ .
Hoàng thượng nghe được đến phần phấn khích thì đột nhiên Dạ Trọng Hoa ngừng lại, liền hiếu kỳ hỏi: “Làm sao vậy?”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên liếc mắt về phía Dạ Phi Khanh, sau đó lấy ra một mẩu giấy từ trong lòng đưa lên cho hoàng thượng nói: “Phụ hoàng, đây là bức thư vô tình lấy được từ quân doanh Bắc Mạc, nguyên nhân Tây Lăng liên tục thất bại chính là do có gian tế.”
Hoàng thượng thốt nhiên tức giận, vội vàng đem bức thư mở ra, cũng chợt ngây người. Trên tờ giấy đó không có một chữ nào, tờ giấy trắng phau như tuyết, ngay cả một dấu vết đều không.
Hoàng thượng ngây người một lát không nói gì, cảm thấy có chút gì đó không đúng, liền ngẩng đầu tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt sáng ngời đen láy như viên hắc ngọc của Dạ Trọng Hoa.
Trong lòng cũng không khỏi lộp bộp.
Mà Dạ Phi Khanh vừa nghe Dạ Trọng Hoa nói những lời như vậy, tim như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng giống như bị ai đó bóp chặt, sắc mặt không hiểu biến đổi.
Bất an lan tỏa khắp người, giả ý nâng chén trà nhấp một ngụm, che giấu đi gương mặt kinh hoảng của mình.
Bức thư được làm bằng loại giấy đặc biệt có thể khiến cho mọi loại mực viết trên nó đều tự động biến mất trong vòng vài canh giờ. Chính tay hắn đã thử nhiều lần, lẽ nào lần này lại mất đi hiệu lực?
Hắn chưa bao giờ lâm vào tình trạng khủng hoảng như vậy, chứng cớ rõ ràng tố cáo hắn đang trong tay phụ hoàng hắn, Nhiều năm ẩn mình, lập biết bao nhiêu kế hoạch, tốn biết bao nhiêu tâm tư để giờ phải bại lộ sao? Trong lòng vốn khẩn trương, lại nhìn thấy gương đầy đầy suy ngẫm âm trầm của hoàng thượng, chén trà trong tay hắn không ngừng run lên khiến cho nước trà bắn ra khỏi chén.
Hoàng thượng đột nhiên thấy vẻ mặt khó coi của Dạ Phi Hi, không khỏi quan tâm mở miệng hỏi: “Phi Hi, con làm sao vậy? Sắc mặt khó coi thế kia?”
Dạ Trọng Hoa cũng híp mắt nhìn thấy dáng vẻ thất thố của Dạ Phi Khanh, trong mắt chợt lóe sáng.
Hắn dùng bức thư này đưa cho phụ hoàng hắn xem chỉ để thăm dò phản ứng của Dạ Phi Khanh, ai ngờ hắn ta lại sớm lòi đuôi .
Dạ Phi Khanh tự biết mình thất thố, lập tức nói: “Phụ hoàng tha thứ, dạo gần đây nhi thần bận rộn nhiều việc triều chính nên có chút mệt mỏi.”
Hoàng thượng đã hiểu rõ, mấy ngày nay, hắn trọng dụng Dạ Phi Khanh nên đã để hắn phải khổ sở rồi.
Hoàng thượng nghĩ đến đây, lại nhìn thoáng qua Dạ Trọng Hoa, mở miệng nói: “Mệt đến sắc mặt phờ phạt thế kia, vậy thì chi bằng con chia ít công việc cho Phi Bạch giải quyết đi.”
Dạ Phi Khanh mang vẻ mặt sửng sốt, đó là những công việc mà hắn vất vả lắm mới thò một chân vào quản lý, mọi kế hoạch hắn thiết kế đều nằm trong tầm tay hắn, sao hắn có thể dễ dàng buông tay?
Một chút hắn cũng không muốn giao công việc đó cho ai khác, đặc biệt là Dạ Trọng Hoa.
P/s: Khửa khửa khửa...xong rồi...dịch xong chương lày rồi...phờ ngừ ấy các nhóc ạ...Có vẻ hơn một tuần rồi....có nàng nào còn hóng truyện không?! * Ôm trán đau khổ*
Spoiler :
“Hơn nữa Nhị hoàng tử chỉ có vương phi là chính phi, nay lại mang bầu rất là vất vả, không biết con gái yêu kiều thướt tha của hạ quan liệu có may mắn được hưởng chung phúc khí đó không?”
“Ta không có say, ai nói ta say. Một người phụ nữ thân mang thai lại không tuân thủ nữ tắc! Dùng sáu tòa thành trì để đổi, đúng là nực cười!”
“Người đâu, giúp Uông tướng quân tỉnh rượu, sau đó rửa não cho hắn.”
“Ngũ nhi làm sao vậy, ai chọc giận nàng không vui?”
“ Không ai cả!”
“Vậy trừng mắt với bổn vương làm gì?!”
“Thật ra ta cũng là người rất lương thiện và rộng lượng, chỉ cần chàng muốn, ta có thể tự tay lựa cho chàng hàng trăm mỹ nữ sinh đẹp hấp dẫn đưa đến Ninh vương phủ, có điều —— đến lúc đó ta cũng không muốn ở lại đây nữa, ta sẽ mang con theo... bỏ trốn.”
Ồ xem ra chương sau cô nàng nữ chánh chúng ta ăn dấm chua ròi...có vẻ hấp dẫn...xem nạn nhân thê nô - Hoa ca giải quyết thế nào chứ kéo dài cái số kiếp đào hoa thế này cũng không ổn a...haixxx