Viên Mãn.
Âu Dương Vũ đang chăm chú nhìn sản phẩm của mình trong lò nướng, đợi cho đến khi cảm thấy vừa chín bánh liền mới bỏ thêm lớp Chocolate lên bánh, mà Vương Nhược Hi thì đang nhẹ nhàng ôm Mộ Dung Tướng ru ngủ hắn trong lòng mình.
Từ hôm khai trương tới nay, người trong cửa tiệm đều rất đông đúc, vô cùng náo nhiệt, hai người đều bận đến tối mặt mũi. Mỗi tối Dạ Trọng Hoa đều tự mình đến đón Âu Dương Vũ về phủ, mà Vương Nhược Hi vẫn luôn mang theo Mộ Dung Tướng ở lại qua đêm tại tiệm.
Trong bầu không khí im lặng, Vương Nhược Hi đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ban sáng, liền không khỏi nhíu mày, nhìn bộ dáng bình thản lạnh nhạt như không của Âu Dương Vũ, lo lắng hỏi: “Vũ nhi, chuyện hôm nay xảy ra ở tiệm bánh của chúng ta liệu có nghiêm trọng lắm không?”
Âu Dương Vũ khóe môi chợt cong lên, vừa đúng lúc bánh trong lò đã nướng xong, liền dùng bao tay đem khuôn bánh chocolate nóng hổi từ trong lò ra, cầm lấy một phần bánh mang đến cho Vương Nhược Hi , nói: “Nhược Hi, tỷ nếm thử đi.”
Thực ra cái lò nướng này là lò nướng điện, vốn đã được nạp điện sẳn trong không gian tùy thân cho nên Âu Dương Vũ liền nhân cơ hội Vương Nhược Hi không để ý liền mang chúng ra sử dụng. Vương Nhược Hi vì cũng là lần đầu tiên thấy một vật lạ thế này nên trong lòng đều cảm thấy vô cùng tò mò , có chút thần kì. Âu Dương Vũ cũng chỉ đơn giản giải thích rằng vật này chỉ là món đồ đặc biệt ở Đông Tấn quốc, Vương Nhược Hi cũng rất tò mò, nhưng Âu Dương Vũ nếu đã giải thích như vậy cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ biết vật thần kỳ gọn nhẹ này có tên gọi là là nướng, cũng chính nhờ vật này đã tạo ra được biết bao nhiêu sản phẩm bánh bán chạy trong cửa tiệm bọn họ.
Vương Nhược Hi đưa mắt đánh giá mẩu bánh trước mặt mình, hình dạng gần như tròn tròn trông rất đáng yêu, liền nhịn không được muốn nếm thử hương vị của bánh. Bỏ mẩu bánh vào miệng, vị béo của trứng cùng với vị đắng có chút sữa ngọt từ dung dịch màu nâu đen trên mặt bánh kia khiến nàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, gật gật đầu: “Rất ngon, loại bánh này ta thực sự chưa bao giờ nếm qua .” Âu Dương Vũ đem số bánh còn lại trong khay đặt một bên cảm thấy hài lòng vô cùng, Vương Nhược Hi thấy Âu Dương Vũ đi đến ngồi bên cạnh mình bèn thắc mắc hỏi: “Cho nên muội mới hầu như không bận tâm đến việc cửa tiệm có bị đóng cửa, ngừng kinh doanh đúng không?”
Âu Dương Vũ mặt mày gian xảo, tự tin cuốn hút nhìn Vương Nhược Hi, vẻ mặt có chút đắc ý cười vui sướng nói: “Chỉ sợ đám người bọn họ sẽ lưu luyến nơi này không muốn rời thôi.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, Âu Dương Vũ mở miệng nói: “Lúc trước muội còn đang tính toán làm sao để tìm một cái lý do gì đó, tạm thời đóng cửa một thời gian xem thử phản ứng khách hàng thế nào, chỉ là cuối cùng nghĩ mãi cũng không tìm ra, ai ngờ chính Lý Cung lại giúp muội giải quyết chuyện tốt này.”
Vương Nhược Hi chỉ cong miệng cười trừ, công việc bận rộn mấy ngày nay khiến nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nghe Âu Dương Vũ nói vậy ưu tư trong lòng cũng tan biến đâu mất, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một người phụ nữ với một đứa con trai mới lớn, từ hôm khai trương Viên Mãn đến nay, nàng vẫn chỉ thường xuyên ở lại tiệm bánh, không hề quan tâm đến Mộ Dung Vân Thù ở phủ, một lòng một dạ tá túc ở tiệm làm bánh trung thu, thậm chí còn làm cả công việc đóng gói. Có khi cách bài trí hộp bánh bên ngoài còn đẹp hơn cả so với khi trước Âu Dương Vũ làm, khiến cho bánh trung thu ngoài hương vị thơm ngon thì vẻ bên ngoài cũng vô cùng ấn tượng bắt mắt người mua. Buổi tối hôm nay lại phải làm việc đến khuya, Âu Dương Vũ lặng lẽ ngồi đánh giá cô gái ôn nhu thanh lịch trước mắt mình, vùng da thâm quầng ở dưới mắt lâu dần gây ra nếp nhăn. Dù sao cũng là người phụ nữ đã có con, trải qua một cuộc sống đầy đau khổ khó khăn bao nhiêu năm qua, bị Mộ Dung Vân Thù ghét bỏ, phải chăm sóc đứa trẻ Tướng nhi mang độc trong người, so với vài thiên kim tiểu thư bên ngoài thế gian kia thì người phụ nữ này có vẻ mộc mạc giản dị vô cùng.Như vậy nghĩ, Âu Dương Vũ đứng dậy vào trong phòng , từ trong không gian tùy thân cầm một lọ kem trị quầng thâm mắt ,cùng với một bộ mỹ phẩm hiệu Chanel kèm thêm chai nước hoa hồng dưỡng ẩm dạng xịt, sau khi tất cả đã lấy ra đầy đủ, Âu Dương Vũ mới từ từ đi ra ngoài
Vương Nhược Hi liếc mắt nhìn thấy một chiếc hộp to bằng vòng tay nằm trong lòng Âu Dương Vũ, trên mặt không khỏi tò mò, còn chưa mở miệng hỏi thì Âu Dương Vũ đã ngồi bên cạnh nàng, đem chiếc hộp kia đặt lên bản, cười với Vương Nhược Hi nói: “Mấy ngày gần đây nhìn tỷ trông thật tiều tụy, còn đâu là một Nhược Hi tươi tắn mặn mà trước đây đâu, nếu như cứ giữ bộ dạng này mà về Mộ Dung gia, chẳng phải bọn họ sẽ hận muội vì đã bóc lột sức lao động của tỷ sao! Đây là một số đồ trang điểm cùng với kem dưỡng da, muội sẽ hướng dẫn tỷ cách sử dụng tất cả những thứ đó, tỷ cần phải quan tâm giữ gìn nhan sắc của mình hơn, giữ mãi cho mình một gương mặt toả sáng. Về sau đừng thức khuya như tối hôm qua nữa nên giành một ít thời gian cho bản thân..”
Vương Nhược Hi nghe Âu Dương Vũ khuyên giải mình với ánh mắt chân thành tha thiết kia, trong lòng không khỏi giật mình. Nàng biết Âu Dương Vũ này có ý tốt muốn giữ hình tượng của một nữ gia chủ nhà Mộ Dung, liền thật tình nói: “Vũ nhi, cảm ơn muội.”
Ngoài ba từ này ra, Vương Nhược Hi dường như không thể tìm bất cứ từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc lúc này của mình, Âu Dương Vũ không chỉ đã cứu sống con trai nàng, giúp nàng kiếm tiền mà còn luôn bên cạnh động viên gửi gắm cho nàng một tia hy vọng về tương lai.
Âu Dương Vũ bắt đầu hướng dẫn cách sử dụng từng món đồ chăm sóc da kia cho Vương Nhược Hi,Vương Nhược Hi vừa gật gù vừa ngạc nhiên về sự tỉ mỉ cùng cách chăm sóc đặc biệt của những món đồ đó.
Ngày hôm sau tiệm bánh không mở cửa, Vương Nhược Hi cũng không có ý định trở về Mộ Dung gia , ở lại trong cửa tiệm làm thử một ít bánh quy mà Âu Dương Vũ có chỉ dẫn. Âu Dương Vũ cũng vốn không bắt buộc nàng. Khi Dạ Trọng Hoa tới tận nơi để đón nàng trở về Vương phủ, đột nhiên thấy Mộ Dung Vân Thù vẫn thủy chung đứng bên ngoài khổ sở thở dài một tiếng, Mộ Dung Vân Thù nhìn thấy hai vợ chồng Dạ Trọng Hoa liền cũng chỉ biết cong lên một tia cười khổ.
Hai ngày sau, khi Âu Dương Vũ quay trở lại Viên Mãn, gặp lại Vương Nhược Hi thì cảm thấy gương mặt của nàng bắt đầu rạng rỡ sáng ngời, nàng vốn là người dịu dàng thoát tục, bây giờ da dẻ thêm mặn mà quyến rũ động lòng người.
Không biết là vì lý do sức khỏe của Mộ Dung Tướng đã dần tốt lên, không còn phải lâm vào tình trạng lo lắng ngày đêm hay là vì bộ kem dưỡng da mà Âu Dương Vũ có gửi cho nàng lúc trước. Âu Dương Vũ cảm thấy làn da trắng sáng hẳn lên, sáng bóng đến mê người, thoạt nhìn cả người trông thật chói lọi, căng đầy sức sống.
Âu Dương Vũ đột nhiên nghe được Mộ Dung Tướng ngọt ngào âu yếm nắm nhẹ tay Vương Nhược Hi , nói: “Gần đây mẫu thân ngày càng đẹp ra nha.”
Vương Nhược Hi ôn hòa cười, vươn tay ôm lấy Mộ Dung Tướng, nở nụ cười hạnh phúc chưa từng có, chỉ cần Tướng nhi mạnh khỏe, người làm mẫu thân như nàng không cầu mong gì hơn.Vừa định mở miệng gọi nàng thì chợt thấy Mộ Dung Tướng từ trong lòng Vương Nhược Hi như bắt gặp thứ gì, đột nhiên chỉ tay vào người đàn ông với bộ y phục màu xanh lam nói: “Mẹ ơi, là phụ thân...”
Vương Nhược Hi ngẩng đầu lên nhìn về phía tay con mình, liền bắt gặp Mộ Dung Vân Thù đang đứng đối diện xa xa kia, ngơ ngác nhìn nàng, trên mặt thần sắc có chút tối đen khó hiểu.
Ý cười dịu dàng ôn nhu của Vương Nhược Hi ngay lập tức biến mất, gương mặt trở về vẻ lạnh lùng vốn có, làm bộ như không nhìn thấy người đàn ông trước mắt, mềm nhẹ nói với Mộ Dung Tướng: “Tướng nhi, mẹ làm chút bánh quy cho con ăn, có được không?”
Mộ Dung Tướng mặc dù không nỡ xa phụ thân, nhưng vì thời gian phụ thân dành cho hắn cũng không nhiều nên hai cha con hắn vốn dĩ không hiểu nhau. Chỉ là có chút luyến tiếc gật đầu đồng ý với Vương Nhược Hi ngoan ngoãn đáp: “Dạ được ạ!”
Vương Nhược Hi ôm Mộ Dung Tướng đưa vào phòng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn Mộ Dung Vân Thù cũng không có.
Mộ Dung Vân Thù vẫn kiên nhẫn đứng ở đó, trên mặt cảm xúc phức tạp vừa hối hận lại vừa u buồn không thôi. Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn người đàn ông đầy khổ sở kia, nàng có cảm giác như tâm tư của Mộ Dung Vân Thù khó có ai có thể nhìn thấu được, Nhược Hi là một người phụ nữ vì hắn phải hi sinh tuổi thanh xuân của mình, trong những năm tháng khó khăn đó, Nhược Hi nàng ấy đã nhận được cái cảm giác hạnh phúc gia đình từ hắn lần nào chưa? Tại sao hắn lại có thể đối xử với nàng như vậy? Vợ chồng bao nhiêu năm nhưng ngay cả việc tin tưởng cũng không có?
Kỳ thật, nếu đặt mình trong hoàn cảnh của Nhược Hi, nàng cũng sẽ không thể nào tha thứ cho loại đàn ông không có niềm tin vào nàng như thế, cho dù có là người đàn ông mà mình hết lòng yêu thương đi chăng nữa!
Mộ Dung Vân Thù quay đầu lại vừa đúng lúc thấy ánh mắt đạm mạc lạnh lùng của Âu Dương Vũ, thoáng chốc sửng sốt, không biết phải xử sự thế nào cho phải, chỉ khẽ giơ khóe môi cười chào hỏi sau đó ảm đạm rời đi.
Khi Viên Mãn đang là một nơi thu hút dân chúng khắp kinh thành vì món bánh độc đáo ngon không cưỡng lại, thì vị Thái hậu của Tây Lăng quốc vốn ở ẩn tại Cửu Hoa Sơn vì nước cầu phúc cuối cùng cũng trở về cung. Vì đường xá xa xôi nên Thái hậu vô cùng mệt mỏi, liền không muốn ai đó tới thăm hỏi làm phiền, chỉ căn dặn đợi thêm vài ngày lúc đó hãy đến thăm viếng cũng không muộn. Từ khi hồi cung cho đến nay vị thái hậu này vẫn chưa gây xích mích hay gây khó dễ cho ai.
Nhưng, lại có người vẫn không ngừng có ý định từ bỏ mưu đồ của mình, nhân lúc trước mặt thái hậu báo cáo tội trạng.
Từ hôm Dạ Phi Hi bị hoàng thượng răn dạy giáo huấn thì trong lòng cảm thấy phẫn hận tức giận không nguôi, nay trong lòng chỉ có một ý nghĩ là muốn lật đổ hủy diệt hai vợ chồng Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ Dạ Trọng Hoa. Sự kiện Thái hậu trở về cung chính là cơ hội tốt cho hắn, từ nhỏ Thái hậu vẫn luôn yêu thương chăm sóc hắn hết mực. Cho nên nghĩ như vậy liền ngày thứ hai sau đó, Dạ Phi Hi liền vào cung gặp thái hậu.
“Phi Hi gặp qua Hoàng tổ mẫu.” Dạ Phi Hi đứng đối diện với thái hậu ngồi trên ghế cao kia nói.
Thái hậu nhìn đứa cháu trai nay đã trưởng thành của mình này rất hài lòng, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành, cười nói: “Mau đứng lên, lại đây để cho hoàng tổ mẫu nhìn con xem nào.”Dạ Phi Hi đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy ý cười, tiến lên hai bước nói: “Hoàng tổ mẫu, người cuối cùng cũng đã trở về, Phi Hi ở chốn hoàng cung này thực sự rất nhớ người!”
Những lời hay ý đẹp như vậy ai ai mà chẳng thích nghe, và Thái hậu cũng nào phải người ngoại lệ, sau khi nghe xong những lời này, trong lòng có chút vui vẻ, cười nói: “Thằng bé này, chỉ giỏi dẻo miệng ngon ngọt thôi? Không biết các con có thật lòng nhớ đến hoàng tổ mẫu không, nhưng thật không ngờ trong khoảng thời gian ai gia không ở trong cung con cùng với Phi Bạch đều đã thành hôn, ai gia thật sự rất vui mừng, chỉ tiếc là đã bỏ lỡ mất rượu mừng của hai con thôi .”
Dạ Phi Hi nhẹ nhàng từng bước tiến lên nói: “Chuyện này cũng không có gì đáng tiếc đâu ạ, nếu như hoàng tổ mẫu muốn gặp Vân Phỉ, ngày mai Phi Hi sẽ mang nàng vào cùng thỉnh an Hoàng tổ mẫu, còn vị nhị tẩu kia... Phi Hi không dám cam đoan .”
Thái hậu không rõ ý tứ câu nói đó của Dạ Phi Hi, nghe lời này trong lòng cũng có chút không hài lòng nói: “Lý do?”
Dạ Phi Hi làm vẻ mặt khó xử, do dự rối rắm một hồi, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng tổ mẫu có điều không biết, vương phi mà Nhị hoàng huynh cưới lại là người của Đông Tấn quốc, lúc đầu huynh ấy dùng sáu tòa thành trì để đổi lấy cô ấy. Rồi sau khi cô ấy được gả cho Nhị hoàng huynh thì sóng gió trong cung bắt đầu nổi lên. Mà mấy ngày trước đó, cô ấy không biết đã chữa trị bệnh cho Vân Phỉ thế nào, để rồi khiến cho Vân Phỉ... khiến cho Vân Phỉ cả đời này không thể mang thai...Thế nhưng chuyện cô ấy làm vẫn chưa hết, hoàng tổ mẫu bây giờ có biết cô ta làm gì bên ngoài không ạ? Nàng lấy danh nghĩa là Ninh vương phi, mở một tiệm bánh ở ngoài cung, lấy giá cả đắt đỏ để giành lợi nhuận cho mình, thật là một sự sỉ nhục cho hoàng thất!”
“Làm càn! Đã không chỉ xuất thân từ một người tầm thường, lại còn là một loại đàn bà độc ác như thế!” Thái hậu càng nghe sắc mặt càng là âm trầm, yên lặng một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Ai gia thật sự muốn nhìn xem, loại đàn bà độc địa rắn rết như cô ta rốt cuộc có năng lực gì, xem thử liệu cô ta có dám ngông nghênh với ai gia hay không!”
Dạ Phi Hi nhìn khuôn mặt thịnh nộ của Thái hậu, trên mặt ý cười gian xảo ngày càng nồng đậm.
Ngày hôm sau, sau khi Dạ Trọng Hoa vừa được tuyên vào triều, thì ngay lập tức trong cung liền truyền ý chỉ, Thái hậu muốn triệu kiến Âu Dương Vũ. Sau khi nhận được ý chỉ này, Âu Dương Vũ trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu được thì ra người nọ vốn vẫn chưa chịu chết tâm, hắn nào có thể dễ dàng bỏ qua, buông tha cho nàng như vậy? Cơ hội tốt thế cơ mà? Liền cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt theo người tiến cung.
Âu Dương Vũ vừa đi vào đại điện,thì đã cảm nhận được mùi của đàn hương trong không khí quanh quẩn nơi chóp mũi, vừa nhấc đầu lên đã thấy Thái hậu đoan trang ngồi ở vị trí trên cao kia, vẻ mặt trông rất nghiêm túc.
Âu Dương Vũ nào có chút sợ hãi, chỉ bình thản tiến lên, quỳ trên mặt đất, trịnh trọng hành lễ: “Vũ nhi gặp qua Thái hậu nương nương.”
Thái hậu mặt không một chút cảm xúc, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, đưa mắt nhìn từ trên cao xuống đánh giá Âu Dương Vũ.Người con gái trước mắt nàng, cho dù đã biết việc triệu kiến nàng vào cung lần này chắc chắn sẽ không ổn, nhưng lại không thấy nàng tỏ ra một chút do dự e ngại, một dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ lạnh nhạt hào phóng!
Thái hậu trong lòng cười lạnh một tiếng, nếu như không phải hôm qua Phi Hi có nói cụ thể cho nàng biết về bản chất thật sự của cô ta thì chắc chắn nàng sẽ bị cô ta hấp dẫn mê hoặc chỉ vì dáng vẻ đó. Một cô gái với khuôn mặt tuyệt sắc bên trong lại chứa đựng biết bao nhiêu quỷ kế thâm độc, nếu như, nếu như cô ta dám lợi dụng sự sủng ái của Phi Bạch mà bạo loạn, gây chia rẽ hoàng thất, sợ việc đó sẽ khiến cho toàn bộ Tây Lăng quốc chìm trong lầm than.
Nghĩ như vậy, sắc mặt thái hậu ngay lập tức nghiêm lại đi vài phần, trong mắt không khỏi lộ một tia chán ghét.
Thái hậu không nói lời nào, Âu Dương Vũ cũng lẳng lặng quỳ dưới đất, ước chừng cũng đã được nửa canh giờ, mà thần sắc của nàng cũng bình thường, thậm chí ngay cả tư thế cũng không một chút thay đổi.
Một lúc sau, Thái hậu mới lạnh lùng lên tiếng nói: “Cô tên là Âu Dương Vũ?”
Trong giọng nói ngữ điệu chán ghét không chút che dấu.
Âu Dương Vũ trong lòng đã có chút hiểu được, quả nhiên, đúng là có người cáo trạng nàng đây.
“Vâng.” Âu Dương Vũ cung kính đáp, lời nói cũng không có chút bất mãn, dường như đối với nàng chuyện quỳ ở đây trong khoảng thời gian dài không phải là chuyện gì đó kinh thiên động địa.
Thái hậu ngữ khí cũng thoáng dịu đi chút ít, làm vẻ lơ đãng nói: “Ai gia có chút khát, cô tới kia giúp ai gia rót chén trà mang tới đây đi.”
Bưng trà nước là việc của nha hoàn , cung nữ tầm thường, vì sao lại bảo Âu Dương Vũ nàng làm việc thấp hèn này cho bà ta?
“Vâng.” Âu Dương Vũ lên tiếng, chậm rãi đứng dậy, rót chén trà nóng sau đó tiến lên vài bước. Đang định đưa chén trà qua cho Thái hậu thì mắt thấy vị thái hậu này tay cũng không buồn giơ lên tiếp nhận, mà nước bỏng thì theo đó mà đổ hết lên người Thái hậu.
“Làm càn!” Trên mặt Thái hậu không giấu được vẻ tức giận, vội vàng đứng lên, Vương ma ma ngay lập tức dùng khăn tay chà lau sạch sẽ cho Thái hậu, trong miệng thầm oán nói: “Ninh vương phi sao lại có thể bất cẩn như thế, nếu như Thái hậu bị bỏng thì biết phải làm thế nào?”
Âu Dương Vũ khóe môi khẽ giơ lên, nàng thật sự có chút tò mò muốn biết vị Thái hậu này muốn làm gì với nàng. Nghĩ như vậy, Âu Dương Vũ cũng phối hợp diễn trò , bày ra bộ mặt hoảng sợ, lập tức quỳ xuống nói: “Vũ nhi đáng chết, xin Thái hậu nương nương bớt giận.”
Thái hậu nào thèm để tâm đến Âu Dương Vũ, cùng Vương ma ma đi vào trong phòng thay đổi y phục, nhưng cũng không thèm gọi Âu Dương Vũ đứng dậy.
Âu Dương Vũ cúi đầu, rũ mắt xuống . Thái hậu sau khi thay đổi y phục thì cũng không hề mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, thần sắc lãnh đạm nhìn Âu Dương Vũ.
Bốn phía một mảnh im lặng, không khí dần dần có vẻ oi bức. Cứ như vậy qua một canh giờ, thái hậu vẫn không có ý định gọi Âu Dương Vũ đứng dậy.
Mà một bên Vương ma ma trong mắt hiện lên một tia ngoan độc chậm rãi đi ra ngoài. Một lát sau liền trở lại trong tay có cầm một cái đệm lót mềm. Thật ra Vương ma ma đã được Dạ Phi Hi mua chuộc từ trước, sau khi Dạ Phi Hi đã tố cáo tội trạng của Âu Dương Vũ với thái hậu xong liền cho nàng chút ngân lượng, chỉ chờ đến thời cơ này liền lập tức ra tay.
Lúc này, nàng biết thời cơ đã chín muồi.
Vương ma ma chậm rãi tiến lên, đi đến trước mặt Âu Dương Vũ, nhẹ giọng hỏi han: “Vương phi, quỳ có mệt không?”
Nói xong liền đặt tấm đệm lót ngay dưới chân Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ lại bày ra vẻ mặt bi thương, cũng không dám nhận ý tốt của Vương ma ma khó xử nói: “Còn thái hậu...”
Nói xong liền sợ hãi liếc nhìn Thái hậu, Vương ma ma chỉ ôn nhu nói: “Không có gì phải lo cả.”
Dưới nền sàn vừa lạnh vừa cứng, mà thời gian nàng quỳ ở dưới này thật sự quá lâu, sức chịu đựng của nàng cũng có hạn. Âu Dương Vũ nhấc nhẹ đầu gối của mình sang đặt lên tấm đệm kia, cũng không ngờ một cảm giác bén nhọn đau đớn lập tức truyền đến tận đầu óc nàng, trong miệng nhịn không được kêu lên một tiếng “A”, tấm đệm lót này có vấn đề!
“Sao vậy? Mới quỳ một chút mà đã chịu không nổi rồi sao?” Thái hậu thấy Âu Dương Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng. Loại đàn bà nãy hẳn được cháu trai mình chiều chuộng lắm đây, liền đưa ánh mắt chán ghét nhìn Âu Dương Vũ nói: “Hay là trong lòng đang oán hận Ai gia trách phạt cô?”
“Vũ nhi không dám.” Âu Dương Vũ nhịn xuống cơn đau nhức đang lan truyền khắp đầu gối mình, bày ra vẻ thành thật nói.
“Thật không?” Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này mới thật sự đi vào vấn đề chính: “Cô hẳn cũng biết, lý do tại sao hôm nay Ai gia trách phạt cô?”
“Vũ nhi không biết.”
“Mạnh miệng thật!” Thái hậu trong lòng lửa giận càng tăng lên, vừa định tiếp tục quở trách, đã thấy bóng dáng của ai đó xuất hiện ngay trước cửa điện Phương Hoa, vội vàng từ bên ngoài đi tới, đến gần thì mới nhận ra đó chính là cháu trai mà nàng yêu quý nhất... Dạ Trọng Hoa.
P/s: À hú cảm ơn các nàng đã cổ vũ cho Ta a...cố gắng của Ta cũng chỉ được có thế...cơ mà các nàng thử đoán xem Dạ Trọng Hoa hắn phản ứng ra sao a?