Sau khi Trình Cẩm bị Vân Thương ném ra ngoài thì từ đó trở đi nàng không có cách nào gặp được Dạ Trọng Hoa. Hắn khi trước vẫn ở trong biệt viện đó không có hộ vệ bên cạnh. Nay lại lệnh cho hộ vệ thay phiên canh gác ngày đêm, ngay cả một con chim cũng khó có thể vào được, giống như một tấm lưới vô hình ngăn cản thế giới của hắn với thế giới của nàng!
Nàng lại bướng bỉnh cố gắng vào đi một lần, thì lại bị đám hộ vệ đẩy đi ra!
“Làm càn, Ta chính là con gái của Trình tướng quân!” Trình Cẩm trên mặt lộ ra vẻ tức giận “Cha ta cùng với Dạ Nhị hoàng tử ngày xưa là bằng hữu tốt với nhau, các ngươi cứ như vậy mà không để ta đi vào trong sao?!”
“Trình tiểu thư, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh của vương gia,không ai được phép vào trong!”
Trình Cẩm hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay dường như muốn khảm chặt vào lòng bàn tay, thật sự nàng không cam lòng!
Nàng và Dạ Trọng Hoa đã quen biết với nhau nhiều năm như vậy. Còn huynh ấy cùng với Âu Dương Vũ thân thiết với nhau được bao lâu mà huynh ấy chỉ vì một người mới quen không lâu ấy mà xa lánh nàng, ghét bỏ nàng, ngay cả mặt mũi của mình mà huynh ấy cũng không muốn thấy. Thậm chí lúc trước còn tát cho mình một cái thật đau! Nàng thật sự không cam lòng!
Khi còn bé, huynh ấy rất dịu dàng với nàng, khi được phụ hoàng tặng viên ngọc lưu ly xanh thẳm quý báu, huynh ấy dường như không thích lại tặng thứ đó cho nàng. Khi nàng muốn nuôi con đại điêu của Nhị Ca, huynh ấy mặc dù tỏ ý không vui nhưng vẫn đồng ý với nàng!
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi...đã khác xưa!
Tất cả chỉ đều là vì Âu Dương Vũ!
Lúc này miệng vết thương của nàng đột ngột sinh đau. Nhưng nàng không cam lòng quay về Trình gia dễ dàng như vậy. Trước khi ra khỏi phủ, nàng có tuyên bố với mọi người trong nhà rằng, chuyến đi lần này nàng nhất định sẽ trở thành Ninh vương phi !
Nếu như bị người khác biết được, nàng bị Dạ Trọng Hoa ghét bỏ . Như vậy về sau chẳng phải sẽ không coi ai coi trọng nàng nữa hay sao? Trình Cẩm trở lại tiểu viện để dưỡng thương, trong phòng được bài trí đơn giản nhưng hào phóng, khắp nơi đều tỏa ra nét thanh nhã, lịch sự, nhưng ngay cả người hầu bên cạnh cũng không có. Chỉ có Mộ Dung Vân Thù thỉnh thoảng đến đây mang thuốc cho nàng. Mặc dù vậy, nàng vẫn thích nơi này, nơi này có hơi ấm của Dạ Trọng Hoa, nàng thích ngồi trên ghế mà hắn đã từng ngồi, thích dùng qua chén trà mà hắn từng dùng.
Trình Cẩm ngồi được chốc lát, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nằm xuống giường nghỉ ngơi. Nhưng dường như ngủ không được, nàng trợn tròn mắt đánh giá vài thứ xung quanh, ánh mắt đột nhiên quét đến một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Đây là một chiếc hộp son phấn được làm từ gỗ cây Hương Chương, bên trên mặt ngoài được khắc vài đóa hoa lan vàng sắc tinh tế, nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được giá trị của nó to lớn đến mức nào.
Vừa nhìn qua đã biết vị nữ nhân nào sử dụng thứ quý giá này. Nói vậy đây chính là vật mà Âu Dương Vũ để lại. Trình Cẩm trong lòng tò mò, đứng dậy mở ra, phát hiện bên trong có rất nhiều chiếc lọ ngọc bích nhỏ, nàng tùy hứng cầm lên quan sát, cũng không biết chúng là thứ gì. Có điều bên trong hơn nửa đều là son phấn dành cho nữ nhân. Trời sinh ra bản tính nữ nhân chính là thích làm đẹp tô son trát phấn, Trình Cẩm tuy là con gái của tướng quân, làm việc nơi lều trại tướng lĩnh nhưng cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Nàng tò mò vươn tay mở hộp son phấn đó ra liền cảm thấy có mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi, khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ thoải mái.Không giống với các loại son phấn thông thường mà những vị thiên kim tiểu thư khác sử dụng, mùi hương của hộp son phấn này rất khác biệt, không quá nồng nàn, nặng mùi mà lại mang một chút hương thơm của sự thanh lịch tao nhã, hình thức bên ngoài cũng thật bắt mắt. Trình Cẩm cầm hộp son lên, trong lòng liền sinh kế. Nếu nàng nhớ không lầm thì đây chính là loại son mà Âu Dương Vũ đã dùng, tuy không nhớ nàng đã sử dụng mùi hương gì nhưng nàng bán tính bán nghi nghĩ chính là loại này.
Hiện tại Dạ Trọng Hoa nhìn không thấy, nếu là ngửi được quen thuộc hương vị không chừng hội như thế nào đâu.
Trình Cẩm đưa mắt nhìn bản thân mình trong gương, da trắng ngọc ngà, hai cánh môi nhuận hồng lớp dày lớp mỏng.
Bên môi liền giơ lên ý cười lạnh, nếu như mình cố gắng tìm cách trà trộn vào biệt viện của Dạ Trọng Hoa sau đó Dạ Trọng Hoa sẽ ngửi mùi hương quen thuộc của Âu Dương Vũ trên người nàng, khiến huynh ấy nghĩ rằng nàng chính là Âu Dương Vũ, sẽ thân cận với mình. Đến lúc đó chỉ cần chính bản thân nàng không lên tiếng, đợi cho Dạ Trọng Hoa không khống chế được mình, gạo nấu thành cơm, lúc đó liệu huynh ấy có còn nghĩ đến chuyện không thèm quan tâm để ý đến mình được nữa hay không.
Thậm chí nếu huynh ấy có mặc kệ không thèm quan tâm thì cũng không sao, phụ thân nàng đương nhiên sẽ có cách giúp nàng hoàn thành tâm nguyện .
Có được một nam nhân tốt bên cạnh đến cuối đời, chẳng phải lúc đó địa vị của nàng cũng sẽ ngày một lên cao hay sao!
Trình Cẩm càng nghĩ càng mừng thầm, cảm thấy chỉ có biện pháp này mới giúp nàng thỏa lòng mong muốn. Liền nhìn vào gương, dùng đầu ngón tay khẽ quét chút son phấn, chậm rãi điểm trên mặt, loại son này có màu sắc rất đẹp lại rất chất lượng, cho nên vừa mới bôi lên một chút đã nhanh đỏ lên, vì để cho mùi hương này đậm thêm một chút, nàng liền bôi trát thêm chút hương lên vài chỗ trên người mình.
Lại quay về phía gương đồng nhìn chính bản thân mình trông quyến rũ đến động lòng người, nếu như Dạ Trọng Hoa lúc này thấy được bộ dạng này của mình, hẳn cũng sẽ bị mê hoặc hấp dẫn.
Trên mặt Trình Cẩm có chút đắc ý, trong mắt ý cười càng đậm. Có điều qua một canh giờ sau, đột nhiên Trình Cẩm cảm thấy trên mặt bắt đầu trở nên rất khó chịu, cảm giác như da thịt nàng bắt đầu nóng lên bừng bừng, nàng không kìm chế được giơ tay xoa mặt mình, lòng bàn tay cảm nhận được sự thô ráp. Trình Cẩm không thể tin được xoa đi xoa lại, sau đó điên cuồng chạy đến trước gương nhìn lại bản thân mình, lúc này chỉ thấy làn da trắng nõn khi nãy giờ đã đỏ ửng một mảng,những đốm mụn bọc dần dần hiện lên, hai gò mà của nàng đột nhiên lại sưng húp lên.
Kẻ quái dị trong gương này là ai, nàng bây giờ không còn nhận ra bản thân mình nữa! Trình Cẩm nhìn chằm chằm khuôn mặt biến dạng của mình trong gương, đột nhiên hét lên một tiếng chói tai , hốt hoảng dùng tay đạp vỡ gương đồng trên bàn đi, sao lại có thể, chuyện này sao lại có thể xảy ra được cơ chứ?
Chỉ là thoa chút son phấn lên mặt nhưng tại sao lại có thể phát sinh là chuyện này?
Son, Âu Dương Vũ, lại là Âu Dương Vũ, đều là Âu Dương Vũ, tất cả đều là cô ta hại nàng!
Trình Cẩm từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng vì thù hận, vẻ mặt trông vô cùng dữ tợn: “Đồ tiểu tiện nhân chết tiệt này, ngay cả chết rồi cũng không buông tha ta!”
Lúc này Lăng Phong từ bên ngoài tiến vào, nửa quỳ trên mặt đất: “Tiểu thư, Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ chạy thoát rồi!”
“Chạy thoát rồi?” Trình Cẩm trong lòng giận dữ, trên gương mặt đã biến dạng kia mang vẻ tức giận trong thật kinh tởm ghê sợ. Nàng nhìn Lăng Phong, giơ tay đập bàn: “Hay nói cách khác là cô ta vẫn còn sống? Tại sao ngươi lại để cho cô ta chạy thoát hả?”
“Tiểu nhân đáng chết, còn có...” Lăng Phong ngẩng đầu, nhìn về phía tấm màn che mà vị chủ nhân Trình Cẩm đang ngồi phía sau, trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn chần chừ lên tiếng “Hắc tử cùng với A Hạt đều chết dưới tay cô ta.”
“Choang ——” Trình Cẩm giận dữ, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo, nói xong nàng liền đưa tay ném hết tất cả bộ trà trên bàn xuống đất, bộ trà ngay lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ nằm rải rác trên sàn nhà : “Một đám phế vật, tiếp tục tìm kiếm cho ta, nếu tìm được phải lập tức giết không tha. Nếu như giết không được cô ta thì ngươi mang đầu của ngươi đến gặp ta!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Lăng Phong rất nhanh rời đi.
Giờ phút này, Trình Cẩm dường như tức đến phát điên lên, lòng đã nặng giờ lại một nặng hơn! Đã không chiếm được Dạ Trọng Hoa giờ lại thêm chuyện Âu Dương Vũ vẫn còn sống, mà mặt của nàng giờ lại--!
Tuy vậy điều quan trọng nhất bây giờ nàng phải làm đó chính là chữa lành độc trên mặt mình. Hắc Tử là người rất tinh thông về độc dược nên đối với loại độc trên mặt mình nàng đảm bảo hắn có thể trị liệu được hoàn toàn. Nhưng bây giờ hắn lại chết thảm dưới tay của Âu Dương Vũ !Trình Cẩm lúc này lại càng không thể đi tìm Mộ Dung Vân Thù để chữa trị, nếu như hắn mà đem chuyện khuôn mặt mình bị hủy nói với Dạ Trọng Hoa, không chừng huynh ấy lại càng thêm chán ghét mình, không muốn gặp mình hơn nữa!
Trình Cẩm mỗi ngày đều uống một viên thuốc giải độc , có lẽ chỉ cần hai ngày nữa độc sẽ tiêu tan đi. Nhưng không ngờ sau hai ngày, khuôn mặt nàng vẫn không có một chút biến chuyển tốt gì, thậm chí còn vài lớp mụn còn bị lở loét, lên mủ thậm chí lại còn bốc mùi thối rữa
Trời ơi! Nàng sốt ruột đến điên mất thôi, ngay cả ánh mắt đều đỏ đậm lên. Cho dù có làm bất cứ chuyện gì thì nàng phải chữa lành khuôn mặt của mình, tuyệt đối không thể để cho Âu Dương Vũ được như ý nguyện.
Vốn Trình Cẩm không biết bình thường Âu Dương Vũ rảnh rỗi hay nghiên cứu chế tạo ra các loại thuốc độc rồi đựng trong các lọ tinh xảo, đây là một trong những tác phẩm mới của nàng, son môi này cùng với các loại phấn khác Âu Dương Vũ nàng định thừa dịp vào cung tráo đổi cho hoàng hậu nương nương. Nếu như Âu Dương Vũ lúc này mà biết được Trình Cẩm là người đầu tiên sử dụng công trình nghiên cứu mới của nàng không chừng lại còn vui đến ngất đi ấy.
May mà, Trình Cẩm cũng là một thần y tinh thông y thuật, chỉ cần kiên trì tìm thuốc đặc trị cho từng loại độc thì khuôn mặt nàng nhất định sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu. Trình Cẩm dùng khăn voan mỏng màu đen che đi mặt mình sau đó nói với xa phu : “Đi ra bìa rừng ngoài thành.”
Xe ngựa nhanh chóng xuất phát hướng thẳng về khu rừng già ngoại thành, phía sau là một toán thuộc hạ của Trình gia.