Ngoài chụp ảnh ra, Tô Triển Đào tìm tiếp những chứng cứ khác, bao gồm cả dây thừng trói.
Làm xong những điều này, gã mới đi đến chỗ Trương Dương, chỉ có điều khi gã mới đến đã bị Trương Dương kéo vào phòng nhỏ bên cạnh.
- Trương Dương, sao vậy?
Ở trong phòng nhỏ, Trương Dương lập tức đóng cửa lại, Tô Triển Đào vội hỏi một câu.
- Hiện tại không ra được, đợi chút nữa rồi tính sau.
Trương Dương lắc đầu, nhìn viên cảnh sát đang bị hôn mê dưới đất, nói.
Viên cảnh sát này chính là tên chính ủy mà Dương Linh nói, bên ngoài trong chốc lát đã có rất nhiều cảnh sát có vũ khí.
Tô Triển Đào đứng ghé vào cửa nghe ngóng.
Thời điểm gã nghe động tĩnh bên ngoài, Trương Dương cũng đi đến bên cạnh viên cảnh sát bị hôn ,ê kia, lấy kim ra châm cứu cho y.
Cú đá kia của Tô Triển Đào thật sự là thâm hiểm, nếu cứu trễ thì e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, việc này vốn chỉ dạy cho y một bài học là đủ, nếu để xảy ra án mạng thì Tô Triển Đào sẽ gặp phiền phức lớn.
Giết người và “dạy dỗ” người là hai khái niệm khác nhau.
Cũng may mà có Trương Dương, người này muốn chết cũng không nổi và xã hội lại có thêm một tên thái giám.
- Trương Dương, có mang điện thoại không?
Chỉ nghe một lúc, gã hiểu Trương Dương vì sao không cho mọi người ra ngoài.
Bên ngoài rất nhiều người đang xì xào to nhỏ, nhưng Tô Triển Đào không nghe mà lập tức dùng điện thoại của Trương Dương gọi một cuộc.
- Ba, ở đây xảy ra chút chuyện, con bị người ta trói lại rồi.
Điện thoại vừa kết nối xong, Trương Dương liền ngạc nhiên quay đầu lại, hắn không ngờ, Tô Triển Đào lại gọi điện cho ba mình.
Mà câu đầu tiên là “con bị người ta trói rồi”, bất luận người cha này có thân phận như thế nào thì cũng đều không thể không lo lắng được.
Mặc dù con cái có lớn như thế nào, đứng trước mặt ba mẹ mình thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cú điện thoại này kéo dài khoảng sáu phút, Tô Triển Đào mới cúp máy.
Gã đem mọi chuyện nói qua một lần, và nói thẳng chuyện có người muốn cưỡng hiếp em gái Dương Linh.
Tô gia hiện đã chấp nhận Dương Linh, bọn họ chưa kết hôn, nhưng sau này hai nhà cũng là thông gia.
Người nhà của thông gia thiếu chút nữa bị thiệt hại trên chính đất của mình, điều này sẽ khiến cho Tô Thiệu Cường không dễ chịu gì.
- Tiểu Nhị, em yên tâm đi, những người này bất kể là ai, lần này anh đều bắt bọn họ trả giá.
Đưa di động trả lại cho Trương Dương, Tô Triển Đào mới đi đến chỗ Dương Nhị an ủi cô một câu.
Một người đàn ông nếu như không bảo vệ được người phụ nữ của mình thì đó là điều rất nhục nhã.
Dương Nhị không phải là người phụ nữ của gã, nhưng lại là em gái người phụ nữ của gã, đây là điều càng khiến cho gã khó có thể chấp nhận được.
- Hồ Nãi, nhiều người mang theo súng như vậy để làm gì, lãnh đạo của các người đâu?
Bên ngoài cục, Thường Phong, Long Phong, Hoàng Hải đã đến.
Sau khi bọn họ đi vào, thấy cảnh như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh ta hiện tại đã biết Tô Triển Đào và Trương Dương đều đang ở đây, mà thân phận của hai người này anh ta cũng đã biết.
Nếu như hai người bọn họ có xảy ra chuyện gì ở đây, thì phỏng chừng Trường Kinh sẽ náo động mất, hậu quả thế nào anh ta cũng không dám nghĩ.
- Chủ nhiệm Thường.
Một viên cảnh sát đi ra, thoạt nhìn có vẻ rất oai vệ, nhìn thấy Thường Phong liền chào một tiếng.
- Cục trưởng Liễu, lập tức cho người của anh rút đi.
Thấy người đứng trước mặt mình, Thường Phong liền hạ giọng nói một câu, anh ta biết người này, đây chính là người cùng ông tham gia huấn luyện, là cục trưởng một phân cục nào đó.
Anh ta chỉ biết như vậy, còn ở phân cục nào thì cũng không nhớ. Trong tỉnh có nhiều phân cục như vậy, vả lại người tham gia huấn luyện cũng đông, anh ta nhớ được tên cũng đã tốt lắm rồi.
- Không rút được, chính ủy Ngưu còn ở bên trong, nghe nói anh ấy bị bắt cóc lại còn bị đánh trọng thương nữa.
Cục trưởng Liễu lắc đầu, nói với vẻ khó xử.
- Mặc kệ là chính ủy Ngưu hay là ai, lập tức rút người đi, đặc biệt là những người có vũ khí này.
Thường Phong giọng điệu càng nghiêm khắc hơn, nhiều người cầm súng như vậy, chẳng khác nào muốn dồn Trương Dương và Tô Triển Đào vào cảnh nguy hiểm cả, vừa nghĩ đến việc hai người này xảy ra chuyện, Thường Phong cũng đã toát cả mồ hôi rồi.
- Chủ nhiệm Thường, Chính ủy Ngưu chính là cháu ruột của Phó giám đốc sở Ngưu đấy.
Cục trưởng Liễu nhìn chằm chằm vào Thường Phong, đột nhiên thở dài nói một câu.
Thường Phong cũng sửng sốt.
Ý của cục trưởng Liễu rất rõ ràng, lai lịch của Chính ủy Ngưu kia quả không nhỏ, Phó giám đốc sở Ngưu kia cũng là một đại nhân vật.
Người như vậy Thường Phong cũng không thể đắc tội được.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức liên hệ với giám đốc sở, người của anh có thể không rút lui, nhưng phải thu hết vũ khí lại, hai người trong đó nếu có rớt một cọng lông chân thì các người cũng không thể gánh nổi trách nhiệm đâu.
Thường Phong nhìn vào Cục trưởng Liễu nói.
Nói như vậy không phù hợp với tính cách của anh ta lắm, nhưng vì sự an toàn của Trương Dương và Tô Triển Đào anh ta chỉ có thể nói như vậy.
Nói xong, Thường Phong liền gọi điện cho giám đốc sở.
Giám đốc sở chính là người rất quý Thường Phong, đó là nhân vật số 1 của sở Cảnh sát.
Đối với Giám đốc sở, anh ta cũng không dám giấu diếm, trực tiếp nói rõ thân phận của hai người trong đó, còn nói qua một lần nguyên nhân sự tình.
Lúc anh ta gọi điện thoại, Cục trưởng Liễu rốt cuộc cũng hạ lệnh thu hồi vũ khí.
Lời nói đe dọa của Thường Phong đúng là phát huy tác dụng rất tốt, dù sao Thường Phong cũng là người của sở, mà người có thể khiến anh ta phải vội vàng như vậy chắc chắn cũng không phải là nhân vật tầm thường, Phó giám đốc sở Ngưu anh ta không dám đắc tội không có nghĩa là có thể đắc tội được những người khác.
Hiện tại cũng chỉ có thể thầm than mình gặp chuyện xui xẻo mà thôi.
Long Thành và Hoàng Hải đều im lặng.
Còn Dương Linh thì tỏ vẻ sốt ruột, mấy lần định xông vào trong nhưng đều bị Hoàng Hải kéo lại.
Thường Phong là người của sở Cảnh sát, nếu như anh ta ra mặt mà không có tác dụng thì mấy người bọn họ ra mặt cũng chẳng có tác dụng gì. Trừ phi bọn họ đi liên lạc với “hậu trường”, nhưng như thế thì quá lâu, không bằng cứ đợi Thường Phong xử lý.
Một cuộc điện thoại của Thường Phong, lập tức khiến cho sở Cảnh sát trở nên hỗn loạn rồi.
Cục trưởng liễu rất nhanh nhận được một cuộc điện thoại, lại còn là Giám đốc sở trực tiếp gọi, yêu cầu mọi người rút lui, thả hai người trong đí ra, Cục trưởng Liễu có nói chính ủy Ngưu đang bị thương nhưng cũng vô ích.
Cảnh sát lập tức được giải tán, đám người Thường Phong liền đi thẳng vào văn phòng.
Thấy Trương Dương và Tô Triển Đào không bị sao, Thường Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Linh vội chạy đến chỗ em gái mình, phát hiện điều không bình thường.
Dương Linh gặng hỏi, Dương Nhị liền òa khóc.
- Các anh vào được rồi à, người ở bên ngoài đã được giải tán chưa?
Trương Dương nhìn Thường Phong mỉm cười hỏi.
Thật ra hắn đã biết thừa rồi, nhưng vẫn cố ý hỏi như vậy.
- Đúng vậy, giải tán hết rồi, mọi người ầm ĩ ở đâu cũng được, nhưng lại ầm ĩ trong cục Cảnh sát này, lại còn đả thương người nữa, cho dù các cậu có lý đến mấy thì cũng biến thành không có lý mà thôi.
Thường Phong nói, sau đó nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất kia.
- Anh Thường yên tâm, có lý thì sẽ mãi có lý thôi, tôi mặc kệ hắn là ai, lần này hắn chết chắc rồi.
Tô Triển Đào hung tợn nói.
- Tôi biết, chúng ta đi ra ngoài trước rồi tính sau.
Thường Phong lại nói một câu, Tô Triển Đào cũng đi theo sau, trước khi đi còn không quên đá cho tên béo nằm dưới đất mấy cái/
Mấy người đi ra ngoài, không có ai ngăn cản cả, những cảnh sát này đều nhận được mệnh lệnh của cục trưởng.
Sau khi bọn họ đi, cục Cảnh sát lập tức đưa chính ủy Ngưu kia đến bệnh viện.
Còn ở trong sở, mọi người đều tụ tập lại xì xèo bàn tán.
- Giám đốc sở, bệnh viện có thông báo là, thân dưới của Ngưu Tiền bị thương rất nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật, nếu để muộn thì sẽ phải bỏ đi.
Đang thảo luận, một người nhận được điện thoại liền thông báo.
Ngưu Tiền chính là người bị Tô Triển Đào đánh cho đến hôn mê.
- Càn quấy, quả thực là càn quấy.
Một người đột nhiên tức giận quát một câu, những người khác đều nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông ta chính là Phó giám đốc sở Ngưu, thấy cháu mình bị đánh cho đến hỏng thân dưới phải phẫu thuật, ông ta không kìm nổi quát một câu.
- Anh Ngưu, lần này Ngưu Tiền đã đắc tội một vị công tử.
Có người lập tức nhắc nhở ông ta, để ông ta biết được thân phận của những người mà cháu ông ta trêu phải.
- Công tử thì làm sao, công tử là có thể tùy tiện làm loạn như vậy ư?
Phó giám đốc sở Ngưu trừng mắt bất mãn nói.
- Một vị công tử, ông còn có thể nói làm loạn, nhưng hai vị công tử ông còn có thể nói họ làm loạn sao?
Giám đốc sở có chút bất bãn nhìn ông ta một cái, hỏi ngươc lại một câu, Phó giám đốc sở Ngưu cũng liền sửng sốt, nghĩ tới việc lúc trước Thường Phong báo cáo.
Lần này ở phân cục Cảnh sát không chỉ có một vị công tử mà có đến hai vị, ảnh hưởng của nó cũng không phải đơn giản như một cộng một, nói hai người bọn họ làm loạn thì khiến hai vị đại lão thấy khó chịu.