Những việc diễn ra trước mắt đều là do Lưu Sảnh Sảnh dựng lên,
nếu như không có Lưu Sảnh Sảnh thì không thể nào phát sinh ra
những sự việc sau này, hiện tại Tô Kỳ Phong đã vô cùng hối
hận rồi, nếu ngay từ đầu anh ta nghe lời khuyên của Hồ Đào thì sẽ không phải nhận kết cục như vậy, cũng không thể có sự
việc phát sinh phía sau, nếu như, lúc đầu nghe lời viện trưởng
Quách, sớm rời khỏi nơi này, tránh được việc chạm mặt với
bọn Lý Á Tô Triển Đào thì sự việc cũng đã không xảy ra như
vậy.
Nhưng bây giờ cho dù là Trương Dương có không nói gì, Lý Á cũng không thể đầu tư cho mình nữa. Thậm chí kể cả Tô
Triển Đào cũng không tham gia vào công ty mạng của anh ta nữa.
Sau khi nghĩ thông hết thảy mọi thứ, Tô Kỳ Phong đầy vẻ chua xót,
anh ta nhìn Trương Dương đang cười cười nói nói với bọn Lý Á,
lại quay đầu nhìn Lưu Sảnh Sảnh đang ở bên cạnh, trong lòng đột
nhiên nổi sóng, hiển nhiên là anh ta đang gặp một phen vô cùng
gian nan.
Một mặt liên quan đến việc đầu tư vài triệu vào
vụ cá chép vượt long môn của anh ta, một mặt là cô gái mà anh
ta đã mất vài năm vất vả theo đuổi, nếu như nói vài triệu đầu
tư của anh ta còn có chút hy vọng, chắc chắn phải kéo Lưu Sảnh
Sảnh đi xin lỗi Trương Dương,
Nhưng Lưu Sảnh Sảnh liệu có đồng ý không?
Tô Kỳ Phong nhìn Lưu Sảnh Sảnh, vẻ mặt cô cũng đang ngây dại ra nên
không chú ý tới ánh mắt của Tô Kỳ Phong đang nhìn mình.
Vừa rồi Lý Á đã nói vô cùng rõ ràng, món đầu tư mà Tô Kỳ Phong
luôn kiêu ngạo cũng coi như là Trương Dương đầu tư cho anh ta, không có Trương Dương, Tô Kỳ Phong mãi mãi cũng chỉ là một thằng
nhóc chỉ biết ngồi trong nhà ôm máy tính chơi điện tử, không
hề có chút tương lai tiền đồ nào.
Lưu Sảnh Sảnh hiện tại
đang có một cảm giác như bị đá đập vào chân, cô đưa theo Tô Kỳ
Phong đến, không hề đả kích được Trương Dương, ngược lại bản
thân còn bị đối phương hung hăng tát cho nhiều cái, có thể nói
là mất hết thể diện.
Khi Lưu Sảnh Sảnh phát hiện ra rằng
Tô Kỳ Phong hoàn toàn có thể vì sự cố ngày hôm nay mà mất đi
sự đầu tư của Trương Dương, thậm chí là cả Lý Á, vì vậy Tô
Kỳ Phong không còn là hậu phương vững chắc của cô ta nữa, hoàn
toàn không thể dựa vào anh ta được nữa rồi, sau này cô ta vẫn
phải tiếp tục làm việc tại bệnh viện Kinh Hoà…
Sắc mặt Lưu Sảnh Sảnh chợt xanh chợt tím, trong lòng cũng là đang cân
nhắc không biết tiếp theo phải hành động ra sao mới có thể bảo toàn được bát cơm của mình, không để cho Quách Dũng khai trừ
cô ta.
Trong lòng Lưu Sảnh Sảnh hiện tại cũng vô cùng hối
hận giống như Tô Kỳ Phong, tuy nhiên, cô ta là đang hối hận tại
sao lại đồng ý làm bạn gái của Tô Kỳ Phong, nếu không phải là Tô Kỳ Phong, cô ta cũng không phải rơi vào bước đường cùng như
hiện tại, hơn nữa, nếu như Tô Kỳ Phong có chút dũng khí thì cô ta cũng không bị rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Nhìn thấy Tô Kỳ Phong toàn thân liệt trên mặt đất, một chút khí
thế cũng không có, Lưu Sảnh Sảnh nhìn ánh mắt Tô Kỳ Phong, cảm
thấy quá căm ghét.
- Thằng đàn ông vô dụng!
Lưu Sảnh
Sảnh lầm bầm một tiếng, âm thanh phát ra không to, ít nhất thì
Tô Kỳ Phong ngay bên cạnh cô ta cũng không hề nghe thấy.
Ngược lại Trương Dương lại cau có mặt mày, ngẩng đầu nhìn Lưu Sảnh
Sảnh một cái, âm thanh của cô ta tuy nhỏ nhưng lại không thoát
khỏi lỗ tai của Trương Dương.
Loại đàn bà này thật đúng
là cực phẩm, suy cho cùng thì Tô Kỳ Phong cũng không phải là
người đáng trách, chỉ là anh ta đã yêu lầm người mà thôi.
Trương Dương nhìn vào mắt Quách Dũng, chỉ chỉ Lưu Sảnh Sảnh, Quách
Dũng gật đầu biểu hiện rằng bản thân đã biết cách phải xử
lý vụ việc này như thế nào.
Quay đầu, Trương Dương nói với Vương Thần, Lý Á, Tô Triển Đào:
- Chúng ta đi thôi, đây là bệnh viện, xe của các cậu đã chắn hết cổng ra vào của bệnh viện mất rồi.
Tô Triển Đào nhún nhún vai, anh ta nghe thấy Hồ Đào nói trong điện
thoại rằng ở đây có ai đó muốn đánh Mễ Tuyết nên mới vô cùng
lo lắng chạy tới, trước khi tới còn kéo theo Lý Á, chỉ có
điều không nghĩ đến rằng lúc này Vương Thần cũng ở cùng với
Lý Á, vì vậy ba người mới cùng nhau chạy tới đây.
Có
Vương Thần đi đầu, đương nhiên không thể lái xe đi thẳng vào bãi
đỗ xe của bệnh viện một cách bình thường, chính điều này đã
khiến mấy cậu trai được một phen có cơ hội khoe tài lái xe
trong bệnh viện.
Trương Dương đã mở lời rồi, ba người bọn
họ đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ có điều trước khi Lý Á rời khỏi có quay đầu lại, anh ta vẫn không thể quên được con
người Tô Kỳ Phong.
- Tôi nghĩ, sự hợp tác của chúng ta có lẽ phải kết thúc ở đây rồi.
Lý Á gọn gàng mà linh hoạt, sự việc diễn ra trước mắt có nghĩa rằng anh ta hoàn toàn không thể tiếp tục đầu tư vào Tô Kỳ
Phong được nữa, bây giờ là thời đại inte, phần mềm cũng như
trang web cá nhân của Tô Kỳ Phong tạo ra muốn tìm thấy quả thực không hề khó, thời đại này chẳng lẽ người có tiền lại sợ
không có hạng mục để đầu tư hay sao?
- Đừng, ông chủ Lý, ông không thể như vậy.
Tô Kỳ Phong cuối cùng cũng đã nghe thấy đáp án khiến anh ta sợ
nhất, một chút tâm lý còn lại đã suy sụp hoàn toàn, lập tức
ôm lấy chân của Lý Á, cho dù thế nào cũng không buông ra, gần
như phát khóc lên, âm thanh cũng bị biến dạng, đau khổ cầu xin.
- Ông chủ Lý, tôi đã biết sai rồi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi tất
cả mọi người, tôi sẽ nói với Trương Dương, không, tôi sẽ đích
thân cáo lỗi với Trương đại ca!
- Buông ra, ai là Trương
đại ca của ngươi, Trương Dương mà cũng là đại ca của ngươi sao?
Ngươi cũng khéo kết hợp nhỉ!
Điều Lý Á ghét nhất chính là loại người có chút tiền liền tỏ ra đắc ý kiêu ngạo,
huống hồ, Tô Kỳ Phong bây giờ lại cầm tiền của Lý Á và Trương Dương dùng thế lực đen tối để càn quấy Trương Dương, thật tình là không thể tha thứ nổi!
- Không không không, tôi nói sai
rồi, là ông chủ Trương, tôi và Sảnh Sảnh đều muốn nói lời xin
lỗi với ông chủ Trương!
Tô Kỳ Phong lập tức sửa miệng, nhưng thấy Lý Á không có chút động tĩnh nào.
Quay đầu nhìn xung quanh một vòng bắt gặp Trương Dương, trong mắt
bỗng chốc ánh lên một tia hy vọng, nếu như trong đây có ai đó
có thể làm Lý Á thay đổi chủ ý thì chỉ có thể là Trương
Dương.
- Bác sỹ Trương, à, không không không, là ông chủ Trương, tôi sai rồi, tôi và Sảnh Sảnh cùng xin lỗi anh…
Tô Kỳ Phong nhìn Trương Dương, giơ tay kéo Lưu Sảnh Sảnh, hoàn toàn
không để ý đến hình tượng của bản thân, cũng không để ý đến
việc người đứng vây xung quanh xem chật như nêm cối, liên tục mở
miệng cầu xin Trương Dương.
- Buông tôi ra!
Chỉ có
điều, Lưu Sảnh Sảnh đã gạt bàn tay của Tô Kỳ Phong đang nắm chặt tay cô ra, từ giờ cô ta không còn che dấu vẻ chán ghét của
mình nữa, hét thẳng vào mặt Tô Kỳ Phong:
- Muốn xin lỗi thì tự anh đi xin lỗi đi, tôi dù thế nào cũng không đi!
Tô Kỳ Phong đứng ngây ra một lúc, anh ta không thể ngờ rằng Lưu Sảnh Sảnh lại có thái độ này.
Lưu Sảnh Sảnh nhìn xung quanh, quanh đây toàn người là người, ngoài
bệnh nhân trong bệnh viện, những người qua đường ghé qua xem còn có cả tất cả các y bác sĩ trong bệnh viện nữa, cũng có thể
nói, nhất cử nhất động của cô ta đều không thể thoát khỏi sự
chú ý của mọi người, nếu lúc này cô ta nói xin lỗi Trương
Dương, vậy từ giờ trở đi làm sao cô ta có thể làm việc trong
bệnh viện Kinh Hòa được nữa?
Trương Dương đã dẫn đầu mọi
người đi ra đến cửa đại sảnh, những người đứng trước cửa bệnh viện đều tự động tránh ra, nhường đường cho hắn đi, không một
ai ngăn cản, chớp mắt đã thấy đi ra khỏi đại sảnh.
Tô Kỳ Phong thấy Trương Dương chuẩn bị rời khỏi, Lý Á, Trương Dương
và cả Vương Thần đều đi theo phía sau, cả đoàn người chuẩn bị
đi khỏi, trong lòng anh ta đã giống như kiến bò trên chảo nóng,
vô cùng sốt sắng.
- Sảnh Sảnh, chỉ là nói một câu xin
lỗi, nếu như Trương Dương tha thứ cho chúng ta thì khoản đầu tư
của anh vẫn còn có hy vọng!
Tô Kỳ Phong vò đầu bứt tai,
nhìn Lưu Sảnh Sảnh nói ra vài lời, nhưng vẫn không nỡ to tiếng
với cô ta, chỉ có thể dùng lời lẽ dịu dàng khuyên bảo.
Lưu Sảnh Sảnh đến nhìn cũng không muốn nhìn Tô Kỳ Phong một cái mà lại đi đến trước mặt Quách Dũng, cúi đầu, dùng giọng nói vô
cùng nhỏ nhẹ để nói với Quách Dũng:
- Viện trưởng Quách, vừa rồi, vừa rồi thái độ của tôi là không tốt…
Bảo Lưu Sảnh Sảnh xin lỗi Trương Dương thì cô ta nhất mực không chịu,
nhưng Lưu Sảnh Sảnh nhất định cần phải xin lỗi Quách Dũng, bởi
vì Quách Dũng mới chính là viện trưởng của bệnh viện Kinh
Hòa, người có quyền quyết định việc cô ta đi hay ở.
Mà lúc này, đám người Trương Dương đã đi ra khỏi đại sảnh.
- Sảnh Sảnh!
Tô Kỳ Phong gần như tuyệt vọng, dùng chút khí lực cuối cùng hô lên một câu.
Đến cuối cùng thì Lưu Sảnh Sảnh đến nhìn cũng không muốn nhìn Tô
Kỳ Phong lấy một cái, trong lòng Lưu Sảnh Sảnh, bọn người Trương
Dương nhất định không thể tiếp tục để ý đến Tô Kỳ Phong được
nữa, cho dù cô ta có đi xin lỗi cũng không làm nên trò trống
gì, vậy thì tại sao cô ta lại phải xin lỗi Trương Dương trước
mặt toàn thể mọi người đang đứng xem ở đây?
Thái độ của Lưu Sảnh Sảnh đã khiến Tô Kỳ Phong hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta
nhìn Lưu Sảnh Sảnh xa lạ như người chưa từng quen biết, bất giác
vô tình cắn nát môi của mình, lúc này, dường như anh ta đã nghe thấy tiếng nổ xe ở bên ngoài đại sảnh.
- Không!
Tô Kỳ Phong giống như người chết sống lại, đột nhiên nhảy dựng
lên, điên cuồng băng qua đám người đang đứng xem, chạy về phía
cửa lớn, lao ra ngoài đứng trước đám Trương Dương.
- Các
người không thể hủy bỏ đầu tư của tôi, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, chúng ta đã giao ước nếu như các người hủy bỏ đầu tư thì phải bồi thường tôi tiền hủy hợp đồng.
Tô Kỳ Phong điên
rồi, anh ta vọt ra như vậy, hét lên như một kẻ tâm thần, đồng
thời giơ tay ra vô thức chộp lấy Lý Á.
Khi con người ta
điên đều có một nguồn sức mạnh lớn hơn bình thường rất nhiều, đến cả Lý Á cũng không chú ý rằng đằng sau đang có một kẻ
điên loạn xông tới là Tô Kỳ Phong.
Tuy nhiên, dù Tô Kỳ
Phong dù có điên cuồng đến thế nào thì cũng không thể có bất
cứ hành động nào có thể làm tổn hại đến người khác trước
mặt Trương Dương, Trương Dương không hề có động thái gì, Mễ
Tuyết hơi há mồm ngạc nhiên, một luồng nội công nhẹ nhàng phát ra, bất giác đánh thẳng lên người Tô Kỳ Phong.
Tô Kỳ
Phong vẫn còn chưa kịp chạy đến đằng sau Lý Á, thì đã bị ngã
lăn ra đất, đau đến nỗi không thể đứng dậy nổi.
Thấy Tô
Kỳ Phong vẫn còn chưa từ bỏ ý định, Vương Thần cười nhạt một
tiếng, đi tới, ngồi xổm bên cạnh Tô Kỳ Phong, ôm cổ anh ta, lặng lẽ ghé sát vào tai và nói nhỏ:
- Tiểu tử, có hợp
đồng thì cũng đã làm sao, chúng ta không những không phải đền
bù hợp đồng cho cậu còn có thể bắt ngươi nôn ra toàn bộ tiền
đặt cọc hợp đồng của bọn tôi, cậu có tin không?
Ánh mắt Tô Kỳ Phong dại ra, Vương Thần lại hừ một cách lạnh lùng, chỉ về Trương Dương nói:
- Có biết Tô Triển Đào là ai không, là con của Chủ tịch tỉnh, số
tiền mà anh ta đã đặt cọc cho cậu, cậu dám không trả không?
Nói xong, không cho Tô Kỳ Phong có bất cứ cơ hội phản ứng nào,
Vương Thần lại tiếp tục chỉ về phía Trương Dương, nói:
-
Có biết Trương Dương là ai không? Vậy tôi nói lại cho ngươi một
lần nữa, chính là con của Bí thư Tỉnh ủy, chính là đệ nhất
công tử trong Kinh thành của chúng ta!
- Bây giờ đã biết mình chết như thế nào chưa?
Vương Thần cười ha hả nhìn thẳng vào hai mắt của Tô Kỳ Phong nói một cách lỗ mãng.
Tô Kỳ Phong lại một lần nữa ngã quỵ trên mặt đất, toàn thân ngây dại ra, từ bé đến giờ không biết đến quan trường, đối phương
có chức vị lớn như vậy, muốn chơi chết anh ta lúc nào cũng có thể được.
Mặt khác, trong đại sảnh của bệnh viện, tất
cả mọi người sau khi thấy Trương Dương rời khỏi cũng tự động
tản dần ra, nhưng các y bác sĩ trong bệnh viện vẫn chưa đi khỏi.
Bọn họ đương nhiên là đang đợi xem Quách Dũng sẽ xử lý thế nào đối với Lưu Sảnh Sảnh.
- Lưu Sảnh Sảnh, cô bị sa thải rồi, buổi chiều đến dọn dẹp một chút đồ đạc là có thể rời khỏi đây.
Cách xử lý của Quách Dũng thẳng thắn lạ thường, căn bản không hề để cho Lưu Sảnh Sảnh có một con đường sống.