- Cậu, cậu nói cái gì?
Chu Dật Trần cũng ngây ngẩn cả người. Anh ta ngổi thẳng người lên, khẽ hỏi một câu.
Giọng nói của anh ta rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy sự khẩn trương trong lời nói của anh ta.
Ngẫm lại cũng đúng, Chủ tịch Chu Dật Trần này không được sống những ngày yên ổn cũng bởi Trương Dương. Nếu Trương Dương đi rồi, trở ngại lớn nhất của anh ta cũng không còn. Đợi một thời gian, anh ta sẽ có thể lại quay về trở thành một Chủ tịch cứng rắn, nói một là một, hai là hai.
- Chủ tịch Chu, tôi đang xin từ chức, xin rút khỏi chức Trưởng bộ phận đối ngoại, không phải là cậu không đồng ý đấy chứ?
Trương Dương khẽ mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống. Lời nói này của hắn rất tùy tiện. Nghe giọng điệu nói chuyện của hắn với Chu Dật Trần, người không biết còn tưởng hai người là bạn tốt.
- Đồng ý, sao lại không đồng ý, tôi sẵn lòng đồng ý.
Chu Dật Trần trong lòng kêu to, nhưng ngoài miệng lại không dám lên tiếng trả lời. Anh ta không biết rút cuộc Trương Dương muốn làm gì, lúc này đương nhiên không dám nói lung tung.
Bây giờ anh ta thực sự rất e dè với Trương Dương.
- Trưởng ban Trương, cậu dù sao cũng không thể từ chức. Tất cả mọi người chúng ta đều biết, những ngày tháng này có được đều là nhờ công lao của cậu. Bộ phận đối ngoại không thể không có cậu.
Vương Quốc Hoa vội vàng kêu lên một câu. Anh ta phát triển được cũng đều là nhờ Trương Dương đối phó được với Chu Dật Trần. Nếu không có Trương Dương, với tính tình hẹp hòi của Chu Dật Trần kia, sau này chắc chắn sẽ báo thù anh ta.
Đến lúc đó đừng nghĩ sẽ trở thành thế lực thế ba của hội sinh viên, phỏng chừng sẽ trực tiếp bị mất quyền lực như Trương Dương lúc trước. Mà anh ta thì lại không có năng lực giống như Trương Dương, dựa vào lực lượng của bộ phận đối ngoại để xoay chuyển tình thế.
Tuy nhiên có câu anh ta không nói sai, những ngày lành này thật sự là công lao của Trương Dương. Hội sinh viên có tiền, rất nhiều bộ phận đều thoải mái hơn trước một chút. Những hoạt động chỉ dám nghĩ không dám làm trước kia đều được tiến hành. Tiếng tăm của hội sinh viên liền trở nên rất tốt. Những cán bộ như bọn họ cũng đều trở thành người nổi tiếng của trường học.
- Trưởng ban Vương, cảm ơn ưu ái của cậu. Tuy nhiên ý tôi đã quyết. Tôi tin hội sinh viên của chúng ta có rất nhiều nhân tài, bộ phận đối ngoại có nằm trong tay ai thì cũng phát triển như nhau.
Trương Dương mỉm cười, lắc đầu, việc từ chức là hắn đào cho Chu Dật Trần một cái mồ, đồng thời cũng là chủ ý của hắn.
Hắn hiện nay, không có nhiều hứng thú với hội sinh viên. Nếu không phải là để hoàn thành tâm nguyện của Trương Dương trước kia, hắn sớm đã rời khỏi đây.
- Chuyện này sao giống nhau được? Đổi thành người khác, ai có năng lực thu hút được cả hai trăm ngàn tiền tài trợ.
Vương Quốc Hoa vừa vội vàng kêu lên một câu, rất nhiều Trưởng ban đều gật đầu.
Chu Dật Trần thì nhìn anh ta một cách rất thù hằn. Đột nhiên phát hiện Vương Quốc Hoa càng đáng giận hơn Trương Dương. Trương Dương muốn đi, người vui nhất chính là anh ta. Vương Quốc Hoa còn cố tình liều mạng để cản trở.
Sau này anh ta có cơ hội, nhất định sẽ trả thù người này ‘xứng đáng’
- Trưởng ban Vương, cậu nói như vậy cũng không đúng. Chúng ta phải tin tưởng năng lực của các bạn sinh viên. Lúc trước khi tôi tới bộ phận đối ngoại, chẳng phải là không ai thèm để ý tới sao, cuối cùng cũng làm được. Thêm vào đó là còn rất nhiều thời gian mới tới kỳ sau. Tin là tân Trưởng ban nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Dương cười nói, rất nhiều người lúc này đều phát hiện, Trương Dương thật sự đã quyết định đi.
Bằng không hắn căn bản cũng không phải nói những lời này, lại càng không cần phải vội vàng giải thích.
- Cái này không nhất định, bộ phận đối ngoại chắc chắn không thể thiếu cậu.
Vương Quốc Hoa lại lắc đầu.
- Trưởng ban Vương, nếu Trưởng ban Trương không khỏe, để cậu ấy nghỉ ngơi cũng tốt. Hơn nữa Trương Dương chỉ là từ chức, chứ cũng không phải rời khỏi hội sinh viên chúng ta, vẫn là chiến hữu của mọi người.
Chu Dật Trần rốt cuộc cũng mở lời. Hắn trực tiếp phản đối ý kiến của Vương Quốc Hoa. Hắn cũng nhìn ra được là Trương Dương thật sự muốn từ chức, chứ không phải vì cái khác.
Nếu chẳng may bị Vương Quốc Hoa này lung lạc khiến Trương Dương thay đổi chủ ý, anh ta chắc sẽ khóc tới chết, cơ hội này rất khó có được.
Vừa nói xong, không để cho Vương Quốc Hoa có thời gian phản ứng, Chu Dật Trần lập tức quay đầu, cười ha hả nói:
- Trương Dương, tôi đồng ý cho cậu từ chức. Sau đây cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi. Cậu là đại công thần của hội sinh viên chúng ta, bộ phận đối ngoại trước mắt hãy để cho Cố Thành chịu trách nhiệm, sau khi cậu nghỉ ngơi xong thì tính tiếp.
Thái độ của Chu Dật Trần rất tốt. Người không biết có lẽ sẽ cho rằng thật sự anh ta quan tâm Trương Dương.
- Tư cách và sự từng trải của Cố Thành còn hạn chế, một mình cậu ấy đảm đương không nổi trách nhiệm này, tôi lần này từ chức không có ý định quay lại, bộ phận đối ngoại Chủ tịch vẫn nên sắp xếp người khác đi.
Trương Dương lắc đầu cười, lại từ chối, lời của hắn, khiến Chu Dật Trần thực sự sửng sốt.
Trương Dương cứ cho là từ chức, Chu Dật Trần cũng không có ý định giành lại bộ phận đối ngoại. Đó là địa bàn của Trương Dương, trong mắt anh ta, Trương Dương cho dù có đi, cũng không thể vứt bỏ.
Cho nên lúc trước anh ta mới có thể đề nghị Cố Thành phụ trách bộ phận đối ngoại. Đây là anh ta suy bụng ta ra bụng người. Cứ cho là bản thân có việc gì không thể công tác, anh ta cũng sẽ sắp xếp người nhà tới thay thế, không thể đem quyền lợi giao cho người khác.
Không chỉ có mình Chu Dật Trần sửng sốt, bọn Vương Quốc Hoa cũng ngẩn cả người ra.
Trương Dương không chỉ từ chức, sao lại ngay cả bộ phận đối ngoại cũng không cần nữa. Trong mắt bọn họ thì điều này thật là ngớ ngẩn. Bộ phận đối ngoại hiện nay quan trọng như nào, mỗi người trong hội sinh viên đều rõ.
- Trương, Trương Dương, cậu nói thật?
Chu Dật Trần không kìm nổi, hỏi Trương Dương một câu. Bởi vì vội quá, anh ta nói lắp bắp.
Đây vốn không phải là biểu hiện bình thường của Chu Dật Trần.
Tuy nhiên cũng không có cách, lời nói của Trương Dương khiến anh ta quá kích động. Nhìn bộ dạng của Trương Dương, xem ra không chỉ là muốn từ chức, còn muốn vứt bỏ cả bộ phận đối ngoại. Chuẩn bị giao toàn bộ công việc cho tân Trưởng ban.
Điều này mới là điều có sức hấp dẫn nhất đối với anh ta. Nếu bộ phận đối ngoại cũng nằm trong tay anh ta, ôm đồm cả quyền sở hữu tài sản và hành chính. Sau này hội sinh viên sẽ thành vườn hoa của anh ta, thiên hạ của anh ta.
- Chủ tịch Chu, cậu cho rằng tôi cố ý đùa với mọi người ở đây sao?
Trương Dương khẽ mỉm cười, Chu Dật Trần hơi nghẹt thở, anh ta lập tức hiểu ý tứ của Trương Dương.
Đây là hội nghị thường kỳ, cũng là hội nghị nghiêm túc nhất của hội sinh viên. Đề nghị ở đây căn bản không thể có người làm trò đùa được.
Nói như vậy, những điều Trương Dương nói hết thảy đều là sự thật. Lúc này anh ta mới để ý, Trương Dương từ lúc bắt đầu từ chức tới nay, Tiêu Bân và Cố Thành không nói gì cả. Hai người này đều là những người có đồng minh đáng tin cậy của Trương Dương.
Hai người bọn họ, nhất định là biết đầu tiên quyết định của Trương Dương.
Dần dần, trái tim Chu Dật Trần lại đập nhanh hơn. Anh ta có cảm giác như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống tay mình, còn là một chiếc bánh có nhân rất lớn.
Mấy người đi theo Chu Dật Trần, lúc này cũng ngồi thẳng người lên.
Bọn họ cũng rất vui vẻ. Mấy người có chút thân phận thì còn rất chờ mong. Bọn họ mong Trương Dương thực sự từ chức hoàn toàn, giao quyền bổ nhiệm chức Trưởng ban bộ phận đối ngoại cho Chu Dật Trần.
Nói như vậy, bọn họ liền có hy vọng được tiếp quản bộ phận đối ngoại.
Trước kia ai cũng sợ, bị gọi tới bộ phận đối ngoại vốn là địa ngục của hội sinh viên. Hiện tại thì là chiếc bánh thơm ngon khó có được. Ai mà không muốn có quyền phê duyệt vè tài chính. Hãy nhìn Cố Thành chỉ là một người mới, cũng không là Trưởng ban, chỉ là vì chủ trì công tác ở bộ phận đối ngoại, đã trở thành đối tượng nịnh bợ của người người trong hội sinh viên, còn oai hơn cả Chu Dật Trần.
- Tôi hiểu, Trương Dương, cậu yên tâm, bất kỳ ai tiếp quản bộ phận đối ngoại, chúng tôi cũng sẽ không quên cống hiến của cậu.
Chu Dật Trần hít một hơi thật dài, cố gắng trở lại bình tĩnh. Lúc này nhìn Trương Dương dường như cũng thấy thuận mắt hơn. Trương Dương chủ động ủy quyền là điều nằm ngoài dự đoán của anh ta, đây là một niềm vui bất ngờ với anh ta.
- Mọi người, ngại quá, mọi người tiếp tục họp đi, tôi phải đi trước đây.
Trương Dương đứng thẳng dậy. Việc từ chức ở hội sinh viên cũng chẳng phiền toái lắm. Hiện nay Trương Dương coi như không còn là Trưởng ban bộ phận đối ngoại nữa rồi.
Ngoại trừ thân phận thành viên đoàn chủ tịch, Trương Dương không còn bất cứ chức vụ nào nữa, cũng không nhất thiết phải ở lại nữa.
Trương Dương vừa đi, Mễ Tuyết cũng rời khỏi theo. Mễ Tuyết vào hội sinh viên đơn thuần là vì Trương Dương. Trương Dương không ở đây nữa, cô cũng chẳng còn tâm trí nào mà ở lại.
Nếu là trước kia, Mễ Tuyết đi theo Trương Dương gắt gao như vậy, Chu Dật Trần nhất định sẽ ghen tị. Hôm nay tâm trạng của anh ta lại rất tốt, anh ta ước gì Trương Dương không bao giờ xuất hiện nữa.
- Tôi đi tiễn Trưởng ban Trương.
Tiêu Bân đứng lên, Cố Thành cũng đi theo. Hai người không đợi Chu Dật Trần phản ứng liền cùng nhau đi ra ngoài. Đối với việc bọn họ không lễ phép như vậy, Chu Dật Trần cũng không có ý kiến.
Trương Dương đi rồi, còn nhường lại bộ phận đối ngoại. Về sau đối phó với hai người bọn họ cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Điều anh ta đang nghĩ nhiều nhất bây giờ, chính là việc tuyển người mới cho bộ phận đối ngoại.
Ứng cử viên này rất quan trọng, nhất định phải là người nhà. Nếu không phải hiện nay anh ta đã là Chủ tịch, không có cách kiêm chức Trưởng ban, thì anh ta cũng muốn lân la tới đó.
Ngoài việc chọn người, còn có việc tiền nong của ban tài vụ.
Trương Dương thu hút được hai trăm ngàn tài trợ. Hơn một tháng nay đã dùng mất hơn bốn chục ngàn. Vốn anh ta không để ý, bây giờ suy nghĩ thì lại thấy rất đau lòng. Hơn bốn mươi ngàn, đủ dùng một năm lúc bình thường. Những người có tiền đúng là tiêu tiền như nước.
Tuy nhiên hễ nghĩ đến còn nhiều tiền như vậy, đều nằm trong tay mình, anh ta lại có chút hưng phấn.
Hơn trăm ngàn kia, chú anh ta bình thường cho anh ta rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng chưa từng nhiều như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta quản lý một số tiền lớn như vậy.
- Trương Dương, cậu đi lần này, những ngày tháng sau này của tôi và Cố Thành sẽ rất thảm.
Ra khỏi phòng họp, Tiêu Bân cười khổ nói với Trương Dương. Anh ta không định quay lại buổi họp hôm nay nữa. Nghĩ đến chuyện phải đối mặt với Chu Dật Trần đã khiến bọn họ thấy rất chán ghét.
- Đều là tạm thời thôi, yên tâm, không bao lâu nữa tất cả sẽ thay đổi.
Trương Dương khẽ cười, quyền lợi sẽ tăng lòng ham muốn của con người. Sau khi Chu Dật Trần quản lý một số tiền lớn như vậy, khó tránh khỏi có ý nghĩ khác.
Đặc biệt anh ta lại là một người có thói quen hoang phí.
Cho dù anh ta cẩn thận, không có ý định đụng vào số tiền này thì cũng không có gì. Chỉ cần số tiền này bị anh ta quản lý là được. Trương Dương tin tưởng, Chu Dật Trần tuyệt đối không bỏ qua cơ hội quản lý số tiền này.
Chỉ cần như vậy, Trương Dương sẽ có cách khiến Chu Dật Trần phải xui xẻo.
Đây là cái mồ to Trương Dương để lại cho anh ta. Một cái mồ anh ta căn bản không thể từ chối. Lúc Trương Dương rời đi, cũng là lúc Chu Dật Trần bắt đầu nhảy vào mồ. Sau này chỉ có thể đợi Trương Dương từ từ lấp kín cái mồ này, cuối cùng chôn anh ta bên trong.
Sau khi đi ra, Trương Dương nói mấy câu với Cố Thành rồi một mình bỏ đi. Hồ Hâm và Tiểu Ngốc đang chờ bọn họ.
Đối với chuyện của hội sinh viên, hai người đều không có hứng thú. Bọn họ quan tâm đến Nam Nam và mẹ của cô hơn.
Ăn chút đồ ở quán mì chị Chu, mấy người lập tức mua hoa quả tới bệnh viện. Xe của Trương Dương, hôm nay là lần thứ ba xuất hiện ở tam viện.
Đã thay cửa bảo vệ. Tuy nhiên độ hot của xe vẫn không giảm. Trương Dương đi tới, mấy người vẫn không khỏi bàn luận.
Lúc mấy người đi vào phòng bệnh, Nam Nam đang bóc chuối cho mẹ. Bên giường đặt một túi hoa quả và một bó hoa tươi, xem ra có người đã tới trước.
Đối với những cái này, Trương Dương rất rõ ràng. Hắn khẽ cười cười, lại nhìn mắt mẹ Nam Nam, sau đó yên lặng gật đầu.
Khí sắc của mẹ Nam Nam đã khá hơn nhiều so với trước. Trên mặt còn nở nụ cười, không giống vẻ lo lắng sợ hãi lúc sáng. Trạng thái này làm phẫu thuật hoàn toàn không vấn đề gì.
- Nam Nam, chuyện dì bị bệnh sao cậu chẳng nói gì với chúng tôi?
Mễ Tuyết là người đầu tiên chạy tới. Trước tiên chào hỏi dì, sau đó liền nói một câu đầy hờn trách với Nam Nam. Lúc này Tiểu Ngốc cũng đi tới, nói lời tương tự.
- Tôi không muốn phiền mọi người. Mẹ tôi cũng không bị bệnh nặng.
Nam Nam nhẹ nhàng cười, mấy người bạn tốt đều tới, thực ra cô rất vui. Chỉ có điều cô là một cô gái không biết biểu lộ tình cảm.
- Trương Dương, Mễ Tuyết, mọi người đều đến rồi.
Ngoài cửa có một người đi tới, trên tay cầm chiếc thùng rác. Mấy người quay lại, phát hiện là Cố Thành.
Cố Thành đến sớm hơn bọn họ. Chuối mà Nam Nam bóc chính là của Cố Thành mua. Cố Thành cũng giúp quét tước dọn dẹp chỗ này. Anh ta vừa ra ngoài đổ rác.
- Tôi đang bảo tiểu tử này đi đâu, hóa ra đến bệnh viện còn nhanh hơn chúng ta, hiện nay sao rồi?
Hồ Hâm tiến đến bên người Cố Thành, nhỏ giọng nói một câu. Lúc nói chuyện còn nháy mắt với Cố Thành, vẻ mặt mập mờ.
- Tôi vừa lúc đi ngang qua, thì tiện qua đây trước.
Cố Thành bất đắc dĩ lắc đầu. Anh ta tới trước là có ý khácc, nhưng ở đây anh ta không nói gì. Ngoài việc tặng chút quà, giúp dọn dẹp, cũng không có gì như Hồ Hâm nghĩ.
- Đừng chỉ để ý tới việc nói chuyện, thứ đồ cậu cầm trên tay còn chưa đặt xuống kìa?
Tiểu Ngốc quay đầu, nhíu nhíu mày với Hồ Hâm. Trên tay Hồ Hâm còn cầm hai túi đồ, đây là quà bọn họ mua.
- Haha, cháu quên đấy, chúng cháu đều là bạn học, bạn thân của Nam Nam. Cô cứ yên tâm ở đây chữa bệnh, cần gì cứ tìm bọn cháu bất cứ lúc nào.
Hồ Hâm đặt đồ xuống, đứng cười ngây ngô. Bộ dạng ngốc nghếch của anh ta khiến mẹ Nam Nam bật cười.
Nhìn con gái có nhiều bạn tốt như vậy, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, âm thầm vui thay cho con.
- Mễ Tuyết, mọi người cứ ở đây, anh đến phòng trực ban xem sao.
Trương Dương khẽ mỉm cười, sau khi nói với Mễ Tuyết, rời khỏi phòng bệnh. Phẫu thuật không lớn, nhưng dù sao cũng là phẫu thuật, hắn muốn hỏi rõ hơn một chút.
Tới phòng làm việc mới phát hiện, chỉ có một bác sĩ nữa đang trực ban, những người khác không có ở đó.
Tuy nhiên hắn biết được một tin bất ngờ. Vương Quốc Hải còn chưa về, đang họp ở phòng họp của bệnh viện. Hôm nay hình như rất nhiều Chủ nhiệm của bệnh viện cũng chưa về. Viện trưởng triệu tập bọn họ tăng ca, phải bàn chuyện quan trọng.
Cụ thể là chuyện gì bác sĩ kia cũng không biết. Trương Dương cũng không quan tâm. Vương Quốc Hải chưa về thì may quá, đợi lát nữa ông ta họp xong sẽ bàn chuyện phẫu thuật với ông. Hôm phẫu thuật mình cũng sẽ tới, đảm bảo cuộc phẫu thuật của mẹ Nam Nam thành công.
Trương Dương cũng không biết rằng, việc hắn không quan tâm này lại có quan hệ rất lớn tới hắn. Chu Chí Trường đặc biệt triệu tập cuộc họp này, chính là thảo luận việc bố trí công tác cho Trương Dương.