Thần Y Thánh Thủ

Chương 631: Chương 631: Bổn thiếu gia thay trời hành đạo






Trương Dương cũng đang nhìn Sở Vân Thiên, ngẩng cao đầu.

Bộ dạng này của hắn, rõ ràng chính là con cháu quý tộc non nớt, tự cảm thấy mình giỏi giang, nhưng kinh nghiệm và những trải nghiệm xã hội đều thấp kinh khủng, còn có một bộ dạng đệ nhất thiên hạ.

Người như vậy, bình thường đi lại ở giới thế tục, phát hiện có chuyện bất bình gì đều muốn hỏi một câu.

Nếu gặp phải có người hành hung, hoặc người trong ma đạo, họ sẽ đến diệt ma trừ bạo rất tích cực, đây cũng là chuyện mà những đệ tử thế gia không kinh nghiệm kia thích làm nhất.

Tất cả những biểu hiện của Trương Dương, đã làm cho Sở Vân Thiên nhận định hắn là loại người này.

Có nhận thức như vậy, Sở Vân Thiên đương nhiên xem thường Trương Dương một chút, và trực tiếp coi Trương Dương là một tên ngông cuồng không sợ chết.

Có điều xem thường là một chuyện, nhưng Sở Vân Thiên vẫn rất cảnh giác, người trong ma đạo rất xảo quyệt, dù là đối diện với một con cừu vô hại, chúng cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều.

-Sở Vân Thiên, ngươi có biết tội ngươi lớn lắm không, ngươi tu đạo tà pháp, và còn lấy máu người để tu luyện, hôm nay bổn thiếu gia đã gặp được ngươi, thì nhất định phải đánh hạ ngươi!

Trương Dương ngẩng cao đầu nói, trông bộ dạng rất coi thường Sở Vân Thiên.

Truy Phong dưới chân hắn xì xì hai tiếng rất phối hợp, đôi người ngựa này ngày càng phối hợp ăn ý với nhau.

-Ha ha!

Sở Vân Thiên đột nhiên cười lên, còn nhẹ nhàng lắc đầu với Trương Dương.

Trong lòng gã còn đang nghĩ, nếu tên tiểu tử ngông cuồng này biết được thực lực của mình, thì không biết sẽ sợ đến mức độ nào, giờ đây gã không còn lo nữa, Hoàng gia đã dám tìm một người như vậy để đối phó với gã, thì chút nữa tiêu diệt hết gia tộc của họ là xong.

Thế cũng tốt, dù sao gã cũng đã có dự định như vậy từ lâu.

Còn về tiểu tử trẻ tuổi trước mắt, gã lại cúi xuống nhìn con thiên mã linh thú phía dưới.

Gã rất rõ, linh thú thiên mã đã có chủ có tình cảm rất tốt với chủ nhân, nếu gã bắt tiểu tử này, thiên mã sẽ không rời đi, nếu thiên mã không chạy, gã có cơ hội giết con thiên mã này, để lấy một ít tinh huyết.

Dù thế nào, tinh huyết của linh thú cũng là thứ tốt, thứ tốt đó đương nhiên càng nhiều càng tốt.

- Không ngờ ngươi còn dám cười, hôm nay bổn thiếu gia sẽ thay thiên hành đạo, lấy mạng của yêu nghiệt ma đạo là ngươi!

Trương Dương giơ nắm đấm, ngay lập tức tấn công tới, trên mặt còn có chút phẫn nộ, giống như đã bị thái độ của Sở Vân Thiên chọc giận vậy.

Tốc độ của Trương Dương rất nhanh, ngay phút chốc đã đến trước mặt Sở Vân Thiên, trong lòng Sở Vân Thiên hơi ngạc nhiên, rồi giơ cánh tay lên theo bản năng.

Bịch!

Cú đấm này của Trương Dương đã đánh lên tay của Sở Vân Thiên, cơ thể lùi về sau ba bước, trên mặt hắn trông rất kinh hãi.

Sở Vân Thiên bị Trương Dương đánh trúng, cũng lùi về đằng sau một bước vì chưa chuẩn bị kịp, trên mặt cũng rất kinh hãi.

Nhưng sự khác nhau là, thái độ của Trương Dương là giả, hắn đã biết thực lực của Sở Vân Thiên từ lâu, lúc này hắn chỉ giả vờ mà thôi.

Sở Vân Thiên thì thật sự đã bị chấn động, chỉ một lần giao đấu này đã làm cho gã ngay lập tức hiểu được thực lực thật sự của Trương Dương.

-Sơ kỳ tầng bốn!

Miệng Sở Vân Thiên lẩm nhẩm ra vài chữ.

Sơ kỳ tầng bốn, tên tiểu tử bị gã cho là ngông cuồng ở trước mắt, không ngờ lại là cường giả tầng bốn. Kết quả này không chỉ làm cho gã giật mình, mà còn rất khó để hắn có thể chấp nhận.

Điều này đã hoàn toàn làm đảo điên nhận thức của gã, sao có thể có một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi có thể tu luyện đến tầng bốn, còn về tuổi của Trương Dương, vừa rồi gã đã chú ý đến nó, hoàn toàn có thể chắc chắn rằng đó là tuổi thật.

Hơn hai mươi tuổi, cường giả tầng bốn. Gã đột nhiên nhớ đến lời Trương Dương nói trước đó, thiên tài vạn năm có một, câu này nói không sai một chút nào, ở tuổi này của Trương Dương mà đã có thực lực này, quả thật là vạn năm có một.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Thái độ của Sở Vân Thiên trở nên nghiêm túc, sự coi thường trước đó đã hoàn toàn biến mất, tu vi sơ kỳ tứ tầng thấp hơn gã, nhưng gã cũng không phải có thể giải quyết một cường giả sơ kỳ tầng bốn một cách dễ dàng, điều quan trọng nhất là, tuổi của Trương Dương đã làm cho gã kinh ngạc quá lớn.

- Không ngờ lại là trung kỳ tầng bốn, sao bổn thiếu gia lại đen đủi đến vậy?

Trương Dương không trả lời câu hỏi của Sở Vân Thiên, mà mặt đau khổ, thái độ không cam tâm, có điều không hề sợ hãi, thái độ này của hắn rất xác đáng, vốn dĩ hắn đang diễn một vai của đệ tử thế gia, đây cũng là bộ dạng nên có khi một đệ tử thế gia phát hiện đối phương mạnh hơn mình.

- Dù ngươi là ai, hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Trong mắt Sở Vân Thiên đột nhiên xuất hiện một tia lạnh giá, hai tay ngay lập tức trở nên đỏ như máu, trong không khí tràn ngập một mùi tanh của máu.

Thực lực của Trương Dương đã làm cho gã kinh ngạc, nhưng không đến nỗi khiếp sợ, giờ đây nội tâm gã đầy sự ghen tị, gã ghen tị với Trương Dương.

Khi ở tuổi này của Trương Dương, gã vẫn chưa đột phá đến tầng ba, mà Trương Dương đã đạt đến sơ kỳ tầng bốn, tốc độ tu luyện này nhanh hơn gã nhiều.

Còn một điểm nữa, trong chính đạo xuất hiện một thiên tài kiệt xuất như thế này, không phải là chuyện tốt gì đối với ma đạo của họ, tầng bốn với chỉ hai mươi tuổi, Sở Vân Thiên rất khó để tưởng tượng, đến khi sáu mươi tuổi, Trương Dương sẽ thế nào, thậm chí có thể đột phá đến tầng năm.

Chính đạo có một cao thủ tầng năm, ma đạo của họ sẽ bị áp chế thảm hơn bây giờ.

- Muốn giết ta, ngươi chưa có bản lĩnh này đâu!

Trương Dương kêu lớn, rút ra một thanh gươm dài từ sau lưng, một đường kiếm khí rạch ngang trời bổ về phía Sở Vân Thiên.

Đây là Hàn Tuyền Kiếm, phương thức tấn công từ xa mà cao thủ cấp bốn có thể lợi dụng thần binh lợi khí để kích phát ra luồng kiếm khí hoặc các loại mũi kiếm mãnh liệt.

Có điều phương thức tấn công này rất tiêu hao nội lực, rất ít người sử dụng nó ngay từ đầu.

Bộ dạng này của Trương Dương, lại thể hiện ra như một đệ tử thế gia, không hề có kinh nghiệm thực chiến.

Kiếm khí của Trương Dương mang theo một luồng ánh sáng, xuyên qua người của Sở Vân Thiên, rồi biến mất ở đằng xa.

Sở Vân Thiên đã đề phòng từ trước, luồng kiếm khí này đương nhiên không thể đánh trúng gã, có điều sau khi kiếm khí xẹt qua, mắt gã lại nhíu chặt lại.

- Hàn Tuyền Kiếm!

Sở Vân Thiên nói, gã đã nhận ra thần binh lợi khí trong tay Trương Dương, thần binh lợi khí đứng trong top 10 bảng xếp hạng thần binh.

- Không sai, để ngươi chết dưới thanh kiếm này, coi như xứng đáng với thân phận cường giả tầng bốn của ngươi!

Trương Dương hét to lên một tiếng, thân kiếm hợp nhất, chớp mắt trên nóc nhà chỉ còn kiếm ảnh mà hắn vung ra, trên mặt Sở Vân Thiên đã trở nên đỏ như máu, không ngừng né tránh.

- Đánh nhau rồi, họ đánh nhau rồi!

Ở biệt thự Hoàng gia, mọi người ở đây đều đang căng thẳng nghe những thông tin bên trên báo lại, người phụ trách quan sát ở cự ly rất xa, dùng kính viễn vọng, chỉ có thể phân biệt ra hai bóng người.

Sau khi Trương Dương hành động, tốc độ rất nhanh, Sở Vân Thiên cũng vậy, cuối cùng họ đến bóng người cũng không phân biệt nổi nữa.

Tất cả mọi người trong Hoàng gia, ai ấy đều căng thẳng, Hoàng Tĩnh nắm chặt hai bàn tay lo lắng, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi mà cô cũng không biết.

Họ đã đánh nhau rồi, kết quả cuối cũng sẽ có nhanh thôi, nếu Trương Dương giành thắng lợi, giết được ác ma đó, Hoàng gia của họ sẽ được cứu, không cần lo đến mối hiểm họa diệt tộc nữa.

Nếu như Trương Dương thất bại, hoặc ác ma kia chưa chết, Hoàng gia của họ sẽ xui xẻo toàn phần.

Đặc biệt là những người ở Hành Thành hôm nay, có lẽ không có ai có thể chạy được, thủ đoạn hành sự của cao thủ ma đạo, vượt ngoài tầm tưởng tượng của họ.

- A, có người rơi xuống, là, là Trương tiên sinh!

Người phụ trách nhận tin tức đột nhiên căng thẳng kêu lên, anh ta kêu lên như vậy, mọi người đều giật thót mình, Trương Dương đã rơi từ trên nóc nhà xuống, đây không phải là một tin tốt lành.

- Không phải, không phải Trương tiên sinh bị rơi xuống, mà là anh ấy nhảy xuống.

Bên kia giải thích lại!

Người này vừa nói xong, lại vội vàng kêu lên một tiếng, anh ta đang đeo tai nghe, và tiếp nhận tình hình mới từ bên kia.

Trương Dương thật sự đã nhảy xuống từ trên lầu, Sở Vân Thiên đã lấy ra vũ khí của gã, Hỏa Diệm Đao, hai thần binh một nóng một lạnh đã đập vào nhau.

Lần đầu tiên giao chiến, không ai được lợi, có điều nội lực của Trương Dương không đủ, nên ít nhiều thất thế.

Sau khi Trương Dương lộ vẻ ngạc nhiên về thần binh của Sở Vân Thiên, hắn liền chủ động nhảy xuống.

Biểu hiện này của hắn, giống như không đủ tự tin, muốn tháo chạy vậy.

Thấy Trương Dương muốn chạy, Sở Vân Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, và cũng nhảy theo, hai người chiến đấu ở bên trong vườn hoa biệt thự.

Bị năng lượng cực đại của hai người đánh trúng, tất cả cây cối hoa cỏ trong vườn cũng phải chịu liên lụy, Truy Phong ở một bên cũng nhảy qua nhảy lại, trợ giúp cho Trương Dương.

Lúc này, Trương Dương và Sở Vân Thiên ngang tài ngang sức.

Ít nhất trong thời gian này, không nhìn thấy biểu hiện thắng bại, có điều Sở Vân Thiên hiểu rất rõ, thực lực của gã cao hơn so với đối thủ một chút, nếu tiếp tục thế này, người chiếm ưu thế nhất định là gã, người cuối cùng giành thắng lợi cũng sẽ là gã.

- A!

Sau khi đánh nhau hơn mười phút, Trương Dương không cẩn thận bị nội công của Sở Vân thiên đánh vào tay, cả cánh tay ngay lập tức mềm nhũn ra.

Thấy Trương Dương ‘bị thương’, Sở Vân Thiên liền tấn công mạnh hơn, gã luôn tìm cơ hội, đối phương bị thương chính là cơ hội tốt nhất của gã.

Thế công của gã mạnh hơn, sự chống đỡ của Trương Dương dường như càng trở nên vô ích, đặc biệt là sau khi Hỏa Diệm Đao và Hàn Tuyền Kiếm va chạm vào nhau, vì đều là thần binh lợi khí, nên tạm thời không ai trấn áp được ai, nhưng nội lực của Sở Vân Thiên thâm hậu hơn, nội lực truyền vào đó cũng nhiều, mỗi lần đều làm cho cánh tay Trương Dương tê đi, lâu dần, cũng có thể khiến cho Trương Dương bị thương.

Sở Vân Thiên giờ đây, đã nắm bắt một cơ hội nhỏ như vậy.

Truy Phong ‘lo’ đến độ kêu lên liên tiếp, dường như cũng rất không tin tưởng vào chủ nhân của mình, Sở Vân Thiên luôn chú ý đến Truy Phong giờ cũng yên tâm hơn một chút, xem ra gã không đoán sai, chỉ cần gã có thể bắt được người thanh niên này, linh thú thiên mã sẽ không tự mình chạy đi.

Nhất định phải giết người thanh niên này, và cũng không thể bỏ qua cho linh thú thiên mã.

Linh thú đều rất thông minh, đặc biệt là thiên mã còn là linh thú có tốc độ cực nhanh, nếu như linh thú này chạy mất, không biết chừng sẽ trở về bên cạnh tiền bối của người thanh niên này, đến lúc đó họ sẽ đem người tới giết gã.

Sở Vân Thiên tự nhận rằng mình có khả năng ẩn nấp siêu cường, nhưng cũng không muốn bị linh thú chú ý tới, ai cũng biết rằng, khả năng truy lùng tung tích của linh thú hơn hẳn loài người.

Ầm!

Trương Dương lại đánh lại Sở Vân Thiên, lần này Trương Dương lùi lại bốn năm bước, mặt đỏ bừng, bàn tay còn hơi đỏ.

Sở Vân Thiên mừng thầm trong bụng, Trương Dương đã trúng phải huyết độc của gã, hóa huyết đại pháp là ma công, không chỉ có một đặc điểm là tốc độ tu luyện nhanh, mà khi thi triển loại công phu này, còn mang theo một chút huyết độc.

Huyết Độc không phải là loại độc tố chí mạng, linh dược hoặc loại thuốc giải độc thông thường là có thể giải được, nhưng sau khi bị trúng độc này, nhất định sẽ bị ảnh hưởng đến hành động, đây mới là điểm mấu chốt!!!

Thần Y Thánh Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Chương 631: Bổn thiếu gia thay trời hành đạo

Nguồn dịch: Dịch giả: chenchen - Nhóm dịch Mạnh Hùng - metruye

Biên tập: metruye

Nguồn truyện: niepo

Spoiler Mời xem: Chương 631: Bổn thiếu gia thay trời hành đạo

Nội dung này đỏi hỏi bạn phải trả 20 Điểm cho tác giả:

Trương Dương cũng đang nhìn Sở Vân Thiên, ngẩng cao đầu.

Bộ dạng này của hắn, rõ ràng chính là con cháu quý tộc non nớt, tự cảm thấy mình giỏi giang, nhưng kinh nghiệm và những trải nghiệm xã hội đều thấp kinh khủng, còn có một bộ dạng đệ nhất thiên hạ.

Người như vậy, bình thường đi lại ở giới thế tục, phát hiện có chuyện bất bình gì đều muốn hỏi một câu.

Nếu gặp phải có người hành hung, hoặc người trong ma đạo, họ sẽ đến diệt ma trừ bạo rất tích cực, đây cũng là chuyện mà những đệ tử thế gia không kinh nghiệm kia thích làm nhất.

Tất cả những biểu hiện của Trương Dương, đã làm cho Sở Vân Thiên nhận định hắn là loại người này.

Có nhận thức như vậy, Sở Vân Thiên đương nhiên xem thường Trương Dương một chút, và trực tiếp coi Trương Dương là một tên ngông cuồng không sợ chết.

Có điều xem thường là một chuyện, nhưng Sở Vân Thiên vẫn rất cảnh giác, người trong ma đạo rất xảo quyệt, dù là đối diện với một con cừu vô hại, chúng cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều.

-Sở Vân Thiên, ngươi có biết tội ngươi lớn lắm không, ngươi tu đạo tà pháp, và còn lấy máu người để tu luyện, hôm nay bổn thiếu gia đã gặp được ngươi, thì nhất định phải đánh hạ ngươi!

Trương Dương ngẩng cao đầu nói, trông bộ dạng rất coi thường Sở Vân Thiên.

Truy Phong dưới chân hắn xì xì hai tiếng rất phối hợp, đôi người ngựa này ngày càng phối hợp ăn ý với nhau.

-Ha ha!

Sở Vân Thiên đột nhiên cười lên, còn nhẹ nhàng lắc đầu với Trương Dương.

Trong lòng gã còn đang nghĩ, nếu tên tiểu tử ngông cuồng này biết được thực lực của mình, thì không biết sẽ sợ đến mức độ nào, giờ đây gã không còn lo nữa, Hoàng gia đã dám tìm một người như vậy để đối phó với gã, thì chút nữa tiêu diệt hết gia tộc của họ là xong.

Thế cũng tốt, dù sao gã cũng đã có dự định như vậy từ lâu.

Còn về tiểu tử trẻ tuổi trước mắt, gã lại cúi xuống nhìn con thiên mã linh thú phía dưới.

Gã rất rõ, linh thú thiên mã đã có chủ có tình cảm rất tốt với chủ nhân, nếu gã bắt tiểu tử này, thiên mã sẽ không rời đi, nếu thiên mã không chạy, gã có cơ hội giết con thiên mã này, để lấy một ít tinh huyết.

Dù thế nào, tinh huyết của linh thú cũng là thứ tốt, thứ tốt đó đương nhiên càng nhiều càng tốt.

- Không ngờ ngươi còn dám cười, hôm nay bổn thiếu gia sẽ thay thiên hành đạo, lấy mạng của yêu nghiệt ma đạo là ngươi!

Trương Dương giơ nắm đấm, ngay lập tức tấn công tới, trên mặt còn có chút phẫn nộ, giống như đã bị thái độ của Sở Vân Thiên chọc giận vậy.

Tốc độ của Trương Dương rất nhanh, ngay phút chốc đã đến trước mặt Sở Vân Thiên, trong lòng Sở Vân Thiên hơi ngạc nhiên, rồi giơ cánh tay lên theo bản năng.

Bịch!

Cú đấm này của Trương Dương đã đánh lên tay của Sở Vân Thiên, cơ thể lùi về sau ba bước, trên mặt hắn trông rất kinh hãi.

Sở Vân Thiên bị Trương Dương đánh trúng, cũng lùi về đằng sau một bước vì chưa chuẩn bị kịp, trên mặt cũng rất kinh hãi.

Nhưng sự khác nhau là, thái độ của Trương Dương là giả, hắn đã biết thực lực của Sở Vân Thiên từ lâu, lúc này hắn chỉ giả vờ mà thôi.

Sở Vân Thiên thì thật sự đã bị chấn động, chỉ một lần giao đấu này đã làm cho gã ngay lập tức hiểu được thực lực thật sự của Trương Dương.

-Sơ kỳ tầng bốn!

Miệng Sở Vân Thiên lẩm nhẩm ra vài chữ.

Sơ kỳ tầng bốn, tên tiểu tử bị gã cho là ngông cuồng ở trước mắt, không ngờ lại là cường giả tầng bốn. Kết quả này không chỉ làm cho gã giật mình, mà còn rất khó để hắn có thể chấp nhận.

Điều này đã hoàn toàn làm đảo điên nhận thức của gã, sao có thể có một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi có thể tu luyện đến tầng bốn, còn về tuổi của Trương Dương, vừa rồi gã đã chú ý đến nó, hoàn toàn có thể chắc chắn rằng đó là tuổi thật.

Hơn hai mươi tuổi, cường giả tầng bốn. Gã đột nhiên nhớ đến lời Trương Dương nói trước đó, thiên tài vạn năm có một, câu này nói không sai một chút nào, ở tuổi này của Trương Dương mà đã có thực lực này, quả thật là vạn năm có một.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Thái độ của Sở Vân Thiên trở nên nghiêm túc, sự coi thường trước đó đã hoàn toàn biến mất, tu vi sơ kỳ tứ tầng thấp hơn gã, nhưng gã cũng không phải có thể giải quyết một cường giả sơ kỳ tầng bốn một cách dễ dàng, điều quan trọng nhất là, tuổi của Trương Dương đã làm cho gã kinh ngạc quá lớn.

- Không ngờ lại là trung kỳ tầng bốn, sao bổn thiếu gia lại đen đủi đến vậy?

Trương Dương không trả lời câu hỏi của Sở Vân Thiên, mà mặt đau khổ, thái độ không cam tâm, có điều không hề sợ hãi, thái độ này của hắn rất xác đáng, vốn dĩ hắn đang diễn một vai của đệ tử thế gia, đây cũng là bộ dạng nên có khi một đệ tử thế gia phát hiện đối phương mạnh hơn mình.

- Dù ngươi là ai, hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Trong mắt Sở Vân Thiên đột nhiên xuất hiện một tia lạnh giá, hai tay ngay lập tức trở nên đỏ như máu, trong không khí tràn ngập một mùi tanh của máu.

Thực lực của Trương Dương đã làm cho gã kinh ngạc, nhưng không đến nỗi khiếp sợ, giờ đây nội tâm gã đầy sự ghen tị, gã ghen tị với Trương Dương.

Khi ở tuổi này của Trương Dương, gã vẫn chưa đột phá đến tầng ba, mà Trương Dương đã đạt đến sơ kỳ tầng bốn, tốc độ tu luyện này nhanh hơn gã nhiều.

Còn một điểm nữa, trong chính đạo xuất hiện một thiên tài kiệt xuất như thế này, không phải là chuyện tốt gì đối với ma đạo của họ, tầng bốn với chỉ hai mươi tuổi, Sở Vân Thiên rất khó để tưởng tượng, đến khi sáu mươi tuổi, Trương Dương sẽ thế nào, thậm chí có thể đột phá đến tầng năm.

Chính đạo có một cao thủ tầng năm, ma đạo của họ sẽ bị áp chế thảm hơn bây giờ.

- Muốn giết ta, ngươi chưa có bản lĩnh này đâu!

Trương Dương kêu lớn, rút ra một thanh gươm dài từ sau lưng, một đường kiếm khí rạch ngang trời bổ về phía Sở Vân Thiên.

Đây là Hàn Tuyền Kiếm, phương thức tấn công từ xa mà cao thủ cấp bốn có thể lợi dụng thần binh lợi khí để kích phát ra luồng kiếm khí hoặc các loại mũi kiếm mãnh liệt.

Có điều phương thức tấn công này rất tiêu hao nội lực, rất ít người sử dụng nó ngay từ đầu.

Bộ dạng này của Trương Dương, lại thể hiện ra như một đệ tử thế gia, không hề có kinh nghiệm thực chiến.

Kiếm khí của Trương Dương mang theo một luồng ánh sáng, xuyên qua người của Sở Vân Thiên, rồi biến mất ở đằng xa.

Sở Vân Thiên đã đề phòng từ trước, luồng kiếm khí này đương nhiên không thể đánh trúng gã, có điều sau khi kiếm khí xẹt qua, mắt gã lại nhíu chặt lại.

- Hàn Tuyền Kiếm!

Sở Vân Thiên nói, gã đã nhận ra thần binh lợi khí trong tay Trương Dương, thần binh lợi khí đứng trong top 10 bảng xếp hạng thần binh.

- Không sai, để ngươi chết dưới thanh kiếm này, coi như xứng đáng với thân phận cường giả tầng bốn của ngươi!

Trương Dương hét to lên một tiếng, thân kiếm hợp nhất, chớp mắt trên nóc nhà chỉ còn kiếm ảnh mà hắn vung ra, trên mặt Sở Vân Thiên đã trở nên đỏ như máu, không ngừng né tránh.

- Đánh nhau rồi, họ đánh nhau rồi!

Ở biệt thự Hoàng gia, mọi người ở đây đều đang căng thẳng nghe những thông tin bên trên báo lại, người phụ trách quan sát ở cự ly rất xa, dùng kính viễn vọng, chỉ có thể phân biệt ra hai bóng người.

Sau khi Trương Dương hành động, tốc độ rất nhanh, Sở Vân Thiên cũng vậy, cuối cùng họ đến bóng người cũng không phân biệt nổi nữa.

Tất cả mọi người trong Hoàng gia, ai ấy đều căng thẳng, Hoàng Tĩnh nắm chặt hai bàn tay lo lắng, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi mà cô cũng không biết.

Họ đã đánh nhau rồi, kết quả cuối cũng sẽ có nhanh thôi, nếu Trương Dương giành thắng lợi, giết được ác ma đó, Hoàng gia của họ sẽ được cứu, không cần lo đến mối hiểm họa diệt tộc nữa.

Nếu như Trương Dương thất bại, hoặc ác ma kia chưa chết, Hoàng gia của họ sẽ xui xẻo toàn phần.

Đặc biệt là những người ở Hành Thành hôm nay, có lẽ không có ai có thể chạy được, thủ đoạn hành sự của cao thủ ma đạo, vượt ngoài tầm tưởng tượng của họ.

- A, có người rơi xuống, là, là Trương tiên sinh!

Người phụ trách nhận tin tức đột nhiên căng thẳng kêu lên, anh ta kêu lên như vậy, mọi người đều giật thót mình, Trương Dương đã rơi từ trên nóc nhà xuống, đây không phải là một tin tốt lành.

- Không phải, không phải Trương tiên sinh bị rơi xuống, mà là anh ấy nhảy xuống.

Bên kia giải thích lại!

Người này vừa nói xong, lại vội vàng kêu lên một tiếng, anh ta đang đeo tai nghe, và tiếp nhận tình hình mới từ bên kia.

Trương Dương thật sự đã nhảy xuống từ trên lầu, Sở Vân Thiên đã lấy ra vũ khí của gã, Hỏa Diệm Đao, hai thần binh một nóng một lạnh đã đập vào nhau.

Lần đầu tiên giao chiến, không ai được lợi, có điều nội lực của Trương Dương không đủ, nên ít nhiều thất thế.

Sau khi Trương Dương lộ vẻ ngạc nhiên về thần binh của Sở Vân Thiên, hắn liền chủ động nhảy xuống.

Biểu hiện này của hắn, giống như không đủ tự tin, muốn tháo chạy vậy.

Thấy Trương Dương muốn chạy, Sở Vân Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, và cũng nhảy theo, hai người chiến đấu ở bên trong vườn hoa biệt thự.

Bị năng lượng cực đại của hai người đánh trúng, tất cả cây cối hoa cỏ trong vườn cũng phải chịu liên lụy, Truy Phong ở một bên cũng nhảy qua nhảy lại, trợ giúp cho Trương Dương.

Lúc này, Trương Dương và Sở Vân Thiên ngang tài ngang sức.

Ít nhất trong thời gian này, không nhìn thấy biểu hiện thắng bại, có điều Sở Vân Thiên hiểu rất rõ, thực lực của gã cao hơn so với đối thủ một chút, nếu tiếp tục thế này, người chiếm ưu thế nhất định là gã, người cuối cùng giành thắng lợi cũng sẽ là gã.

- A!

Sau khi đánh nhau hơn mười phút, Trương Dương không cẩn thận bị nội công của Sở Vân thiên đánh vào tay, cả cánh tay ngay lập tức mềm nhũn ra.

Thấy Trương Dương ‘bị thương’, Sở Vân Thiên liền tấn công mạnh hơn, gã luôn tìm cơ hội, đối phương bị thương chính là cơ hội tốt nhất của gã.

Thế công của gã mạnh hơn, sự chống đỡ của Trương Dương dường như càng trở nên vô ích, đặc biệt là sau khi Hỏa Diệm Đao và Hàn Tuyền Kiếm va chạm vào nhau, vì đều là thần binh lợi khí, nên tạm thời không ai trấn áp được ai, nhưng nội lực của Sở Vân Thiên thâm hậu hơn, nội lực truyền vào đó cũng nhiều, mỗi lần đều làm cho cánh tay Trương Dương tê đi, lâu dần, cũng có thể khiến cho Trương Dương bị thương.

Sở Vân Thiên giờ đây, đã nắm bắt một cơ hội nhỏ như vậy.

Truy Phong ‘lo’ đến độ kêu lên liên tiếp, dường như cũng rất không tin tưởng vào chủ nhân của mình, Sở Vân Thiên luôn chú ý đến Truy Phong giờ cũng yên tâm hơn một chút, xem ra gã không đoán sai, chỉ cần gã có thể bắt được người thanh niên này, linh thú thiên mã sẽ không tự mình chạy đi.

Nhất định phải giết người thanh niên này, và cũng không thể bỏ qua cho linh thú thiên mã.

Linh thú đều rất thông minh, đặc biệt là thiên mã còn là linh thú có tốc độ cực nhanh, nếu như linh thú này chạy mất, không biết chừng sẽ trở về bên cạnh tiền bối của người thanh niên này, đến lúc đó họ sẽ đem người tới giết gã.

Sở Vân Thiên tự nhận rằng mình có khả năng ẩn nấp siêu cường, nhưng cũng không muốn bị linh thú chú ý tới, ai cũng biết rằng, khả năng truy lùng tung tích của linh thú hơn hẳn loài người.

Ầm!

Trương Dương lại đánh lại Sở Vân Thiên, lần này Trương Dương lùi lại bốn năm bước, mặt đỏ bừng, bàn tay còn hơi đỏ.

Sở Vân Thiên mừng thầm trong bụng, Trương Dương đã trúng phải huyết độc của gã, hóa huyết đại pháp là ma công, không chỉ có một đặc điểm là tốc độ tu luyện nhanh, mà khi thi triển loại công phu này, còn mang theo một chút huyết độc.

Huyết Độc không phải là loại độc tố chí mạng, linh dược hoặc loại thuốc giải độc thông thường là có thể giải được, nhưng sau khi bị trúng độc này, nhất định sẽ bị ảnh hưởng đến hành động, đây mới là điểm mấu chốt!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.