Trương Dương từ phía sau hốc cây đi ra, nhìn qua thấy năng lượng đánh úp lại đây đã đi xa thì đã thoáng yên tâm nhưng vẫn nhíu mày.
Truy Phong đứng ở sau lưng Trương Dương, toàn thân căng thẳng, trông
mười mươi là có gì bất bình thường, liền lập tức chuẩn bị mang
Trương Dương rời khỏi đây.
- Kỷ Kỷ Kỷ!
- Chít! Chít! Chít!!
Vô Ảnh và Tia chớp từ tán cây bên trên nhảy xuống, leo lên vai
Trương Dương rồi lập tức kêu lớn, ý của bọn nó hẳn nhiên cũng là muốn Trương Dương mau chóng rời khỏi nơi này.
Linh thú vốn dĩ
chính là sinh vật thông minh nhất trên đời, thực tế mà nói khi đến
cảnh giới này của đám Vô Ảnh và Tia chớp thì trí tuệ của chúng
đã là ngang bằng so với con người, hơn nữa chúng nó lại còn có
linh cảm đặc biệt, khả năng thích ứng với hoàn cảnh và các mối nguy
hiểm đều vượt xa con người.
Với bộ dạng hiện giờ của
tam đại linh thú Vô Ảnh, Tia chớp và Truy Phong, chúng nó hiển nhiên
biết rõ rốt cuộc là cái gì đã gây nên động tĩnh lớn như vậy, sức bành
trướng nhường đó giống như là năng lượng thủy triều là bởi vì sao mà
xuất hiện.
Bất kể là cỗ năng lượng này, hay là con linh thú gây nên cỗ năng lượng này đều làm ba chúng nó hết sức kiêng kị.
- Đây rốt cuộc là động tĩnh gì vậy?
Mặc dù là Trương Dương cũng không rõ lắm về cỗ năng lượng này, nhưng
dù sao hắn cũng ở vào trọng tâm bộc phát của nó, hắn cảm thụ càng rõ ràng hơn bên trong cỗ năng lượng trời đất bành trướng này bao hàm
xen lẫn cả năng lượng mặt trái.
Ẩn chứa trong đó là sự táo bạo, không cam lòng cùng với sự phẫn nộ không cách nào ức chế nổi.
Loại tâm tình này, thậm chí căn bản là không có khả năng đến từ con người.
- Kỷ Kỷ Kỷ!
- Chít! Chít! Chít!!
Vô Ảnh và Tia chớp thấy Trương Dương không hề có ý rời khỏi đây thì lập tức lo lắng kêu ầm lên.
- Linh thú Đại viên mãn!
Trương Dương mở to hai mắt nhìn, thì ra cỗ năng lượng này đến từ một
linh thú vừa mới đột phá, tấn thăng lên làm Đại viên mãn, ập qua chỗ
bọn hắn thuần túy là trùng hợp, cỗ năng lượng cuộn trào như thác
đổ này vốn dĩ không hề liên quan đến bọn hắn.
Linh thú vốn mạnh hơn tu luyện giả, linh thú tứ đẳng sẽ mạnh hơn tu luyện
giả nội kình tứ đẳng, bây giờ động tĩnh mà con linh thú Đại viên
mãn gây ra cũng đủ để chứng minh nó lợi hại rất nhiều so với tu luyện
giả Đại viên mãn cấp độ tương ứng.
- Chẳng lẽ là linh thú bảo vệ bàn đào vạn năm?
Trương Dương đã trấn định lại, hơn nữa trong mắt hắn còn lóe lên một đạo tinh quang, tin đối phương đột phá tấn thăng làm Đại viên mãn căn
bản không hề hù dọa được Trương Dương mà ngược lại càng làm hắn
thêm hưng phấn hơn.
Nguyên nhân khiến Trương Dương hưng phấn cũng rất đơn giản, nếu linh thú bảo vệ vừa mới tấn thăng làm Đại viên mãn thì chứng tỏ linh thú bảo vệ bàn đào vạn năm thực lực cũng
chỉ là Đại viên mãn, tuy rất mạnh nhưng cũng không phải là không có cơ hội.
Nếu như linh thú bảo vệ bàn đào vạn năm cũng giống linh thú ngũ đẳng ở Dẫn Long Sơn Trường Bạch Sơn thì đây mới là tin không ổn nhất.
- Đi!
Trương Dương vẻ mặt hưng phấn khẽ hô một tiếng, nhằm hướng trung tâm khu vực cỗ năng lượng kia bộc phát mà tiến đến.
Cỗ năng lượng này xuất hiện lại đã chỉ dẫn cho Trương Dương về mặt phương hướng, giờ thì hắn không phải lo chuyện không tìm thấy cây bàn đào vạn năm chưa chín kia nữa rồi.
Tuy bàn đào vạn
năm chính thức sinh trưởng ở phương vị lơ lửng không cố định, nhưng
tại thời khắc này, nó tối thiểu có tỷ lệ rất lớn là ở gần chỗ linh
thú bảo vệ.
Vô Ảnh và Tia chớp liếc nhau một cái sau đó
lập tức đi theo, Truy Phong thì theo thật sát bên người Trương Dương,
vẫn chuẩn bị mang Trương Dương rời khỏi nơi đây bất cứ lúc nào.
Linh thú Đại viên mãn, với thực lực của bọn hắn bây giờ, chỉ sợ hết
cách đối phó, nhưng nếu như một lòng muốn chạy trốn thì cũng tuyệt
đối không phải việc khó, ít nhất là hoàn toàn có thể giúp Trương
Dương chạy thoát.
Để bảo vệ Trương Dương, Vô Ảnh và Tia chớp thậm chí còn chạy tới phía trước hắn để tranh dẫn đường.
Đội hình đã rất mạnh, nhưng lần này đối thủ lại là linh thú bí ẩn vừa đột phá trở thành Đại viên mãn, không thể không cẩn thận đến
từng li từng tí như vậy.
Điều duy nhất khiến tam đại linh
thú có chút an tâm, đó là cái con linh thú này mới vừa đột phá trở
thành Đại viên mãn, nếu không thì tam đại linh thú cũng sẽ không đồng ý để Trương Dương mạo muội quyết định tiến lên.
Càng đi vào sâu trong rừng rậm thì năng lượng còn lại càng là dày đặc, Vô Ảnh và Tia chớp đi ở phía trước, dựa vào Linh giác xuất sắc của chúng,
chuẩn xác dẫn theo Trương Dương tiến đến chỗ năng lượng bộc phát.
Dọc theo con đường này, bọn hắn không còn gặp phải linh thú nào
nữa, thậm chí ngay cả sinh vật bình thường cũng không thấy đâu.
Đi không bao lâu thì thấy cây cối trong rừng càng ngày càng dày đặc,
về sau thì hầu như mỗi cây cách xa nhau chưa đầy mét, trên đỉnh đầu
tất cả đều là cành lá đan xen, đến lúc này thì Truy Phong muốn đi
qua cũng vô cùng khó khăn.
Tình hình càng như vậy thì
Trương Dương cũng càng ngưng trọng nhưng cũng càng hưng phấn, thậm
chí có thể liều mạng ở đây cũng không sao.
Bất đắc dĩ, Trương Dương đành để Truy Phong ở lại đây, dù gì thì sau khi
tiến vào, sắp sửa phải đối mặt chính là một linh thú bí ẩn vừa mới
tấn thăng làm Đại viên mãn, một khi gặp nguy hiểm thì rừng cây này sẽ
liên lụy đến bọn hắn, nếu để Truy Phong lại bên ngoài thì một khi
có biến, bọn hắn có thể lập tức rời khỏi rời khỏi khi thoát ra được
cánh rừng này.
Sau khi Truy Phong ở lại bên ngoài khoảng
rừng cây mọc quá dày, Trương Dương theo Vô Ảnh và Tia chớp tiếp
tục thâm nhập vào sâu, khoảng rừng này xem ra cũng chỉ dày đặc
đến mức độ ấy, đi ước chừng mười mấy phút sau thì cây cối khoảng
cách giữa cây cối mới dần dần mở rộng, thậm chí phía trước còn xuất
hiện một mảnh đất trống khá lớn.
Trên đó chẳng có lấy
một cái cây nào, mà sau khi đám Trương Dương tới gần mới phát hiện
nơi này có cái hang ước chừng rộng hai, ba mét, thông xuống đất tối
om, sâu không thấy đáy.
- Kỷ Kỷ Kỷ!
- Chít! Chít! Chít!!
Vô Ảnh và Tia chớp dừng lại ở chính giữa bãi đất trống này rồi lớn tiếng gọi Trương Dương.
Bãi đất trống này chính là chỗ mà khối năng lượng cuộn trào như
thủy triều bộc phát vừa rồi, cũng có nghĩa là linh thú bí ẩn vừa
mới đột phá trở thành Đại viên mãn kia đang ở trong hang.
Trương Dương nhìn quanh bốn phía, cây cối nơi này toàn bộ đều hết sức
bình thường, so với cây cối bên ngoài không có gì khác biệt, đừng nói
là bàn đào vạn năm, ngay cả giống đại thụ to lớn lâu năm như vừa rồi gặp được cũng còn đặc biệt hơn rất nhiều so với cây cối nơi đây.
Vô Ảnh và Tia chớp mắt nhìn bốn phía, hết sức cảnh giác.
- Vô Ảnh, nơi này có khí tức của bảo vật không?
Trương Dương cau mày, ánh mắt tìm đến phía Vô Ảnh, khẽ hỏi.
Vô Ảnh nhìn qua hang động kia, sau đó kêu vài tiếng đáp lại Trương
Dương, nó bảo quanh đây không có khí tức bảo vật gì cả, nhưng ở trong
hang thì có khí tức của bảo vật, hơn nữa trong hang linh khí dồi dào
đến dị thường.
Nó đang hoài nghi là cây bàn đào vạn năm kia ở trong hang động này.
Bàn đào vạn năm sao có thể sinh trưởng dưới đất. . . Trương Dương
cũng là vô cùng khó hiểu, nhưng mà tất cả những thứ này, chỉ có tiến vào trong hang mới biết được.
- Đi.
Sau một lúc trầm tư, Trương Dương nhíu mày nhẹ nhàng nói một câu rồi dẫn đầu cả đám nhảy vào trong hang.
Đã đến đây rồi thì không có lý nào lại về tay không, bất kể nói thế nào cũng phải xuống dưới đó xem sao.
Vô Ảnh và Tia chớp theo sát phía sau Trương Dương nhảy vào trong
hang, hang động kéo dài thẳng xuống dưới, xem ra phải đi rất lâu mới tới được tận cùng.[/CHARGE]
Nhưng hang
động cứ chạy theo hình xoắn ốc, đến cuối cùng lại là không có
đường mà trực tiếp bị một bức tường đất cản trở.
Đây chỉ là một bức tường đất bình thường, Trương Dương nhẹ nhàng tiến lại vỗ lên rồi bảo Vô Ảnh và Tia chớp tạm thời tránh xa ra một chút.
Quan sát bức tường đất, Trương Dương lại lắc đầu, phía sau rõ ràng
còn có không gian trống, chỉ là mở ra như thế nào, nhất định phải
khống chế tốt sức mạnh, tốt nhất không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Vô Ảnh và Tia chớp lui về sau quan sát Trương Dương.
Bàn tay Trương Dương ẩn chứa lượng lớn nội kình lưu chuyển thành
từng luồng trên nắm đấm, năng lượng mạnh mẽ bộc phát trong nháy mắt
đập lên vách tường, đồng thời Trương Dương không để cho chút nội
kình nào từ nắm đấm phát tiết ra ngoài thân thể.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, tường đất phút chốc bị phá tan đổ xuống
ầm ầm, Trương Dương vội vàng lui về sau tránh bị ảnh hưởng, lần
này lực đạo dùng khá tốt, ngoại trừ tiếng nổ này ra thì cũng không để thừa ra chút năng lượng nào, mà vách tường đất chắn trước mặt
cũng đã chịu xuất hiện một lỗ hổng lớn.
- Đi!
Trương Dương lại lên tiếng, đoạn lập tức vọt qua đó trước, Vô Ảnh
và Tia chớp theo thật sát bên người Trương Dương, sau khi tường đất bị đánh vỡ thì linh khí cùng với sức mạnh khổng lồ ở đây cũng không
bị ngăn cản nữa, toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Sau khi xuyên qua tường đất, Trương Dương lập tức phát hiện phía sau không có mặt
đất mà cả người trực tiếp rơi tõm xuống phía dưới.
Cũng may Trương Dương giờ đã nắm giữ năng lượng trời đất vô cùng thuần thục, trong quá trình rơi xuống, hắn lập tức khống chế một tầng năng lượng
ngưng tụ lên, một vòng sương trắng hiện ra phía dưới thân thể khiến
tốc độ rớt xuống của hắn chậm lại một chút, lúc này Trương Dương thật
giống như đang cưỡi mây đạp gió.
Vô Ảnh và Tia chớp ở ngay bên cạnh hắn, giờ phút này cũng là gia tốc lướt theo, nhưng được một
lát thì Trương Dương liền phát giác dưới chân chạm phải thứ gì
đó, đoạn lập tức rơi xuống phía trên nền đất.
Đến lúc
hai chân Trương Dương đứng vững vàng trên mặt đất thì màn sương trắng ngưng tụ ngoài cơ thể mới tan đi, Vô Ảnh và Tia chớp cũng bình an
rơi xuống đất.
Sau khi trụ vững thân thể, Trương Dương
liền quan sát chung quanh, đã cảm thấy trước mắt rộng mở sáng sủa,
thì ra dưới hang động này lại là một bãi đất trống trải.
Nơi này giống như là một bãi đất rộng ngút tầm mắt.
Trương Dương ngẩng lên nhìn thì thấy trên đỉnh đầu toàn bộ đều là
rễ cây um tùm đan xen, trên đỉnh đầu hiển nhiên chính là cánh rừng rậm
lúc nãy, cũng có nghĩa là bọn hắn hiện tại đang ở phía dưới cánh rừng rậm.
Nơi này thật sự là quá lớn, ánh sáng lại lờ
mờ không nhìn rõ, cũng may với thực lực của Trương Dương hôm nay,
hoàn toàn có thể thấy rõ tất cả mọi thứ ở đây.
Cảm thụ
không gian dưới này, Trương Dương phán đoán nơi này tuyệt đối không
phải là do tự nhiên hình thành, rõ ràng là có nhân vật mạnh mẽ, dùng
sức mình tạo ra một khoảng không gian rộng rãi bên dưới cánh rừng rậm này, mà trên đỉnh đầu may mà có đám rễ cây đan xen xoắn xuýt
tầng tầng lớp lớp khá chắc chắn, căn bản không cần lo lắng về mối
nguy bị sập xuống.
Nơi này cũng cùng loại với chỗ cung
điện lúc trước đám Trương Dương phát hiện ra ở di chỉ Lôi Phong tháp
tại Hàng Châu.
- Kỷ Kỷ Kỷ!
Vô Ảnh sau khi rơi
xuống đất liền hít hà chung quanh, đoạn lập tức kêu lên vài tiếng,
quyết dẫn Trương Dương cùng đám Tia chớp tiến về phía trước theo
một hướng nó đã định.
Ước chừng đi cũng không bao xa
thì địa thế đột nhiên lại hướng xuống phía dưới thêm lần nữa, có thể thấy là nơi này càng thâm nhập sâu xuống dưới đất.
Trương Dương cau mày, dẫn Vô Ảnh và Tia chớp tiếp tục tiến tới, đến đây
thì hắn trải đã có thể cảm nhận rõ được trong không khí ở đây ẩn
chứa linh khí rồi, linh khí ở nơi này vô cùng đầm đặc, bên ngoài hoàn
toàn không thể nào so bì được.
Mấu chốt nhất chính là,
đến đây thì khí tức mạnh mẽ của con linh thú kia cũng không thể
nào che lấp, có nghĩa là con linh thú vừa mới đột phá trở thành Đại
viên mãn kai đã ở ngay phía trước.
Dọc đường im ắng, càng
đến gần thì Trương Dương cùng Vô Ảnh và Tia chớp cũng là càng thêm
căng thẳng, lúc này ngay cả Vô Ảnh và Tia chớp cũng không dám phát
ra tiếng.
Ước chừng đi thêm vài phút đồng hồ thì Trương Dương mới dừng lại.
Phía trước là một hồ nước ngầm cực lớn, sóng nước trong veo, thậm chí
còn có mấy con cá chép đang nhàn nhã bơi qua bơi lại.
Mấy
con cá chép này xem ra bị linh khí dày đặc nơi đây ảnh hưởng, so
với cá chép thường hoàn toàn khác biệt, vẩy cá trên người chúng
giờ phút này tất cả đều hiện lên màu vàng kim óng ánh, hơn nữa cái đầu
cũng chẳng to hơn của cá trích là bao, giữa hồ ngoại trừ chúng nó ra
thì không còn bất kỳ sinh vật nào khác.
Xem ra mấy con
cá chép này cũng đã hoàn toàn chiếm đoạt lấy hồ nước ngầm này, thế
nhưng cá chép cho dù đã có linh khí trở thành linh thú thì chẳng qua
cũng chỉ là linh thú nhất đẳng cấp thấp, căn bản không phải cái con
linh thú vừa mới đột phá tu vi Đại viên mãn kia.
- Kỷ Kỷ Kỷ!
- Chít! Chít! Chít!!
Lúc này, Vô Ảnh và Tia chớp đột nhiên lớn tiếng hét rầm lên, hai
chúng nó căn bản không giấu nổi sự kinh ngạc của mình, liên tiếp
khoa tay múa chân bảo Trương Dương ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Trương Dương nghi hoặc ngẩng đầu, lại nhìn lên trên đỉnh đầu, đợi lúc
thấy rõ thứ trên đó hắn mới không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, vẻ mặt không dám tin.
- Cái này, chuyện này. . .
Ngay cả Trương Dương mà sau khi nhìn rõ cũng không thể nào giữ bình tĩnh.
Trên đỉnh đầu, ở trong đám rễ cây um tùm đằng kia có một cây đào tỏa ánh vàng rực rỡ mọc ngược xuống, vị trí ở chính giữa phía trên hồ
nước ngầm.
Hơn nữa, cây đào mọc ngược tỏa ánh hoàng kim này căn bản cũng không có rễ cây, dường như chỉ có mỗi gốc đào
trực tiếp dính vào đó.
Trương Dương quan sát xung quanh,
xác định phương vị rồi bỗng dưng phát hiện, nơi này dường như chính
là bên dưới chỗ bọn hắn tiến vào gặp con khỉ tứ đẳng khi trước, cũng có nghĩa là cây đào này mọc ngay dưới gốc đại thụ khi
trước.
- Chẳng lẽ đây chính là cây bàn đào vạn năm?
Trương Dương ngửa đầu, nhìn chăm chú thật lâu cây đào màu vàng kia mà khẽ nhủ thầm.
Cây đào màu vàng mọc ngược này cành lá rậm rạp, mỗi một nhánh cây
mọc ra đều không có chút cảm giác thô ráp nào, vỏ cây tỏa ánh vàng
rực rỡ như tay của thiếu nữ mười sáu, bóng loáng mà tinh tế tỉ mỉ, thậm chí còn có một tầng ánh sáng như tấm lụa mỏng khoác hờ trên vai.
Một quả đào màu xanh đang dần dần chuyển đỏ mọc trên nhánh cây đó,
yên tĩnh lơ lửng, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy đến mê người.
Nhìn thế thôi là đủ rồi!
Đây chính là cảm giác chung của Trương Dương, Vô Ảnh, Tia chớp.
Một cây đào như vậy sao có thể sinh trưởng trong cõi thế tục này?
Tại thời khắc này, Trương Dương cảm giác được thế giới của mình phảng phất đã vươn đến đỉnh cao tột cùng.
Trong chớp mắt bỗng dưng!
- Con người, ngươi không nên xuất hiện ở đây!
Một thanh âm trầm thấp vô cùng nhưng lại trực tiếp rõ ràng hiện lên trong óc Trương Dương.
Cũng có nghĩa là chủ nhân phát ra trực tiếp thông qua năng lượng
trời đất cùng Trương Dương kết nối mà không phải là thông qua âm
thanh thông thường.
Cảm xúc thô bạo ẩn chứa bên trong năng lượng bành trướng lúc trước cũng theo thanh âm này đánh úp về phía Trương Dương