Thần Y Thánh Thủ

Chương 255: Chương 255: Châm cứu, có thể làm được thế này à




Giáo sư Hồ, Vương Dũng đều nhìn Lưu Chấn.

Không hổ là viện trưởng, phản ứng rất nhanh, lời nói của ông coi như cũng có chút mấu chốt, thuyết phục hơn so với Bí thư tổ Đảng nhiều.

Nếu không phải vị bí thư này đang ở bệnh viện, giáo sư Hồ sẽ không gọi ông ta, chẳng qua nghĩ dù sao ông ta cũng là lãnh đạo quan trọng của bệnh viện, chuyện quan trọng như vậy mà không gọi tới cũng không đúng lắm, nên mới miễn cưỡng gọi ông ta tới.

-Kỳ thực hôm nay không chỉ có một bệnh nhân có tình hình này, sau khi chúng tôi hỏi, những bác sĩ phụ trách phẫu thuật khác cũng đều nói họ phẫu thuật rất dễ dàng, bệnh nhân đã được xử lý qua rồi, chỉ cần nối xương và xử lý ngoại thương là được!

Vương Dũng lại nói, hôm nay rất nhiều bác sĩ đều nói đây là cuộc phẫu thuật họ thấy thoải mái nhất.

Phẫu thuật hôm nay, hình như chỉ chờ họ tới làm, không cần phải lo lắng gì cả, cũng chẳng có chút phiền phức gì, tất cả đều như nước chảy thành sông.

Thậm chí còn làm họ có cảm giác như chỉ băng bó mấy vết thương đơn giản vậy.

Phẫu thuật đương nhiên không thể đơn giản như vậy, có điều cuộc phẫu thuật lần này, thuận tay đến mức ngay cả họ đều kinh ngạc, giống như trong cơ thể bệnh nhân sớm đã tự chuẩn bị xong để phẫu thuật vậy.

Nói một cách khác, giống như chơi bóng rổ, vừa mới đưa tay ra đã nhận được bóng, sau đó thuận tay ném đi, trái banh đã thoải mái vào rổ rồi.

Phẫu thuật không phải như vậy, nhưng cũng có cảm giác giống như vậy.

-Một bệnh nhân như vậy còn dễ nói, tất cả bệnh nhân đều như vậy, thế thì không đơn giản, ở hiện trường có một cao thủ lợi hại đã xử lý cho bệnh nhân tại hiện trường!

Lưu Chấn nhẹ nhàng gõ bàn, như thoáng suy nghĩ nói.

-Tôi không quan tâm người này có phải cao thủ không, tôi chỉ muốn biết, hắn rốt cuộc đã làm như thế nào, đặc biệt là ca mổ mà tôi đã thực hiện hôm nay, tình huống này trước kia tôi chưa từng thấy, chưa từng nghe nói!

Giáo sư Hồ chầm chậm nói, đây mới là trọng điểm ông muốn nói với viện trưởng.

Ca phẫu thuật của họ, thương thế bệnh nhân có thể nói nghiêm trọng nhất, vừa mới bắt đầu họ cảm thấy người này xong rồi, nhưng sau khi thực sự làm phẫu thuật mới phát hiện không có chuyện đó.

Người này không những không sao, thậm chí cho dù không phẫu thuật, anh ta cũng chẳng việc gì.

Cùng lắm thì trong quá trình xương cốt phát triển tự do sẽ sinh ra sự cố ngoài ý muốn, bị tàn tật gì đó, chỉ dựa vào những ngoại thương này không đủ để chết người.

Rõ ràng là trọng thương sắp chết, cuối cùng lại thế này, chẳng trách giáo sư Hồ lại nghĩ mãi không hiểu, cho dù đổi lại là ai khác cũng sẽ đều không hiểu.

-Tôi hiểu ý của mọi người, chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ điều tra!

Lưu Chấn nhẹ nhàng gõ bàn, chuyện này đúng là có chút ngạc nhiên, ông cũng không hiểu vì sao giáo sư Hồ lại coi trọng như vậy, đêm hôm khuya khoắt còn gọi họ đến đây.

-Viện trưởng, quan trọng nhất là làm thế nào làm được như vậy, đây chính là một đề tài rất hay, nếu chúng ta có thể nắm được cơ hội này, có thể giúp bệnh viện một lần nữa bay cao!

Giáo sư Hồ nhắc nhở, Vương Dũng đứng bên cạnh cũng gật đầu.

-Yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào!

Lưu Chấn nói, trong lòng của ông cũng có chút mong chờ.

Giáo sư Hồ và Vương Dũng, bọn họ cũng chẳng coi trọng cái gọi là cao thủ kia, cái bọn họ muốn là người này vì sao có thể làm được hết những chuyện này, sau khi sự cố xảy ra, trong tình hình không có công cụ mà có thể nhanh chóng xử lý tốt những người bị thương nặng.

Thậm chí còn có thể xóa bỏ nguy hiểm của bệnh nhân ngay tại hiện trường.

Điều này đối với họ mà nói là điểm mấu chốt nhất, là giáo sư nổi tiếng khoa ngoại, danh y của khoa ngoại, giáo sư Hồ hiểu rõ ý nghĩa của những thứ này.

Nếu thật sự có thể nghiên cứu được, nói một cách không chút khoa trương, nếu nghiên cứu ra được trong tương lai có thể cứu được nhiều mạng người, rất nhiều sự cố giao thông xảy ra, vì ở hiện trường không xử lý tốt, đợi đến khi tới bệnh viện thì người đã không còn nữa rồi.

Hoặc có thể nói, xử lý trễ nãi ở hiện trường nên đưa tới bệnh viện thì không cứu được nữa.

Những điều này rất đáng tiếc, hôm nay họ phát hiện ra những thứ này, chính là cơ hội để giải quyết tiếc nuối, cũng khó trách giáo sư Hồ lại để tâm như vậy, đêm hôm khuya khoắt gọi viện trưởng đến.

Trương Dương cũng không biết suy nghĩ của những người này, hắn vẫn đang ngủ ở phòng bệnh.

Đêm nay họ đều không đi, Vương Thần đang ở trong phòng giám sát, Lý Á và Hoàng Hải đều trong phòng giám sát đặc biệt.

Những người này đều cần được chăm sóc, Long Thành và Trương Dương đều ở bên Lý Á, Tô Triển Đào và Dương Linh ở bên Hoàng Hải, còn Vương Thần không có ai, vì bác sĩ không cho họ vào, tạm thời các y tá sẽ chăm sóc anh ta.

Trương Dương nghi ngờ điều này, Vương Thần hoàn toàn không cần vào phòng giám sát trọng bệnh, tính mạng của anh ta được đảm bảo rồi, lúc này hẳn vào được đưa vào phòng bệnh mới đúng.

Bây giờ Vương Thần ngoại trừ bộ dạng hơi khoa trương, ngoài ra không cso vấn đề gì khác.

Tuy nhiên bệnh viện đã sắp đặt như vậy, hắn cũng không nói gì, kiếp trước hắn là bác sĩ nên rất tôn trọng quyết định của bệnh viện.

Rạng sáng hôm sau, Trương Dương và Long Thành đã vào phòng giám hộ bệnh nặng, kiểm tra tình hình Vương Thần.

Lần này bác sĩ không ngăn cản họ, để hai người vào xem.

Tuy nhiên cũng chỉ cho họ 10 phút, bệnh nhân này giáo sư Hồ đặc biệt chú ý sắp đặt, họ cũng không dám vi phạm quy định.

Giúp Vương Thần khám kỹ một chút, Trương Dương đã hoàn toàn yên tâm.

Bệnh viện trị liệu không tệ, Trương Dương có thể nhận ra, lần này bác sĩ phẫu thuật cho Vương Thần có kinh nghiệm phong phú, như vậy tốc độ khôi phục của Vương Thần sẽ nhanh hơn một chút, phẫu thuật tốt xấu cũng quyết định tốc độ khôi phục của anh ta.

Vương Thần không có việc gì, bệnh viện muốn sắp xếp thế nào hắn cũng chẳng hỏi, ở lại phòng giám sát đặc biệt đối với Vương Thần càng thêm có lợi, điều kiện phần cứng ở đây là tốt nhất.

Trưa, Trương Dương và Long Thành cùng ra ngoài.

Hôm qua sau khi xảy ra chuyện, xe của họ đều quẳng lại hiện trường, hai người đi xử lý những chiếc xe này, những chiếc xe không thể để ở đó mãi, nếu để người ta phát hiện, báo cho đám phóng viên thì lại phiền phức.

Mấy chuyện này càng xử lý sớm, càng che giấu kín.

Long Thành tìm ba chiếc xe kéo từ gara của Vương Lão Ngũ, kéo ba chiếc xe về.

Xe Hoàng Hải sửa một chút là dùng được, của Lý Á thì khó nói, xe của anh ta cũng có thể sửa, nhưng giá sửa rất cao, chẳng khác mua chiếc xe mới.

Còn chiếc của Vương Thần, có thể trực tiếp báo phế.

Cổ Phương cũng đem người đến kéo xe đi, lúc kéo xe, Long Thành còn gặp Cổ Phương.

Hai người nhìn nhau, lần này chẳng ai chĩa mũi vào ai, cũng chẳng nhắc gì đến tiền đặt cược.

Giờ hai người cũng coi như là đồng bệnh tương liên, cá mè một lứa, nếu không phải họ muốn phân cao thấp, đưa anh em đi đua xe cạnh tranh, thảm án lần này cũng sẽ không xảy ra.

Dù là Vương Thần hay Thiệu Ngọc Bình đều vì muốn giúp họ nên mới thi đấu.

... ...

-Viện trưởng, điều tra ra rồi!

Bệnh Viện Bảo Đà, văn phòng viện trưởng, bên ngoài có một người kích động xông vào, đây là Chủ nhiệm chánh văn phòng bệnh viện, một người rất linh hoạt.

Lưu Chấn cũng rất coi trọng những gì Giáo sư Hồ nói hôm qua, sáng sớm đã cho người đi điều tra, điều tra kỹ tình hình xảy ra ở hiện trường sự cố.

Hiện tại người bị thương đều ở bệnh viện ông, còn có người nhà, bạn bè của người bị thương, đây là cơ hội tốt nhất để họ tìm hiểu.

Tuy nhiên những người này rõ ràng kiêng kỵ chuyện hôm qua, khi ông nói bóng nói gió còn bọ người ta nghi ngờ, cuối cùng ông đành thay đổi cách khác, dùng tiền mua tin tức từ những phụ nữ bạn của người bị thương.

Viện trưởng coi trọng chuyện này như vậy, dĩ nhiên ông cũng để tâm, dù sao tiền cũng do bệnh viện bỏ.

Không có tài liệu giấy tờ, tất cả đều nói miệng, Chủ nhiệm chánh văn phòng rất biết ăn nói, chuyện ông nghe ngóng được đã được chỉnh sửa, kể ra rất sinh động.

-Những người đó sau khi được đưa đi, người của chúng ta đã lập tức cứu chữa, người của chúng ta rất lợi hại, cuối cùng mới cứu được họ!

Chánh văn phòng sau khi kể xong, không quên khen ngợi bệnh viện bọn họ, khen bệnh viện chẳng khác nào khen viện trưởng, đây cũng là một trò vỗ mông ngựa nho nhỏ.

Thấy viện trưởng cúi đầu trầm tư, trên mặt lộ chút cảm thán, hạ giọng nói:

-Nghe nói xe hôm qua tung, giá trị hơn 10 triệu, đám công tử đó đúng là phá gia chi tử, 10 triệu đó mà tài trợ cho bệnh viện chúng ta, không biết có thể làm bao nhiêu là việc!

Ông ta nói, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

Đáng tiếc là, trong lòng ông không nghĩ vậy, ông đang nghĩ 10 triệu này mà cho ông thì tốt quá, ông cũng không cần đi làm nữa, cứ gửi khoản tiền này vào ngân hàng đã đủ cho ông ăn cả đời.

-Tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi!

Lưu Chấn cuối cùng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói, vị Chánh văn phòng thoáng sửng sốt,lập tức ra ngoài theo chỉ thị của Viện trưởng,

Ông vốn là người Lưu Chấn đề bạt, Lưu Chấn cũng thấy ông ta lanh lợi, biết ăn nói, nên mới để ông làm vị trí này.

Đối với một viện trưởng mà nói, Chủ nhiệm chánh văn phòng phải là người biết nghe lời.

Cúi đầu suy nghĩ một lúc, Lưu Chấn cầm điện thoại lên, gọi cho Giáo sư Hồ, lúc nãy câu cuối cùng của vị Chánh văn phòng kia căn bản ông không nghe thấy, ông đang bận nghĩ về những chuyện trước đó.

Sau khi hỏi thăm tỉ mỉ, cuối cùng họ đã biết tất cả, rốt cuộc ở hiện trường quả thực đã có người giúp xử lý cho bệnh nhân trước.

Người xử lý cho bênh nhân rất trẻ, nghe nói là bạn của người bị nạn, anh ta xử lý cho những bệnh nhân nghiêm trọng nhất cần phải phẫu thuật trước.

Có cô bạn gái của một công tử đã nhìn thấy cả quá trình Trương Dương thực hiện, cô ta kể lại chuyện này cho vị Chánh văn phòng, đổi lấy 5000 tệ tiêu vặt.

5000 tệ, để cô ta kể hết những gì đã chứng kiến hôm qua.

-Châm cứu có thể làm được những việc thế này sao?

Lông mày Lưu Chấn nhíu lại, căn cứ tin tức Chánh văn phòng tìm hiểu được, người xuất thủ là một thanh niên, đầu tiên là dùng châm cứu, châm đầy kim lên người của người ta, trông rất đáng sợ.

Sau đó cho người bị thương ăn gì đó, rồi dùng sức vỗ lên người của người bị thương.

Cô nàng đó chỉ nhìn thấy vậy, cô không biết rốt cuộc Trương Dương đã làm gì, mục đích là gì, chỉ miêu tả lại những gì mình đã nhìn thấy.

Những lời này, đến tai Lưu Chấn trở nên vô cùng khó hiểu.

Cho dù trung y cũng không thể cứ được những người bị tai nạn xe cộ như vậy. Dù sao đây cũng là ngoại thương, nghe được tin này, hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của ông.

Giờ ông chỉ có thể gọi điện cho Giáo sư Hồ trước, kể lại tin này cho ông ta, nghe thử ý kiến của ông ta rồi tính sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.