Bữa cơm tối Long Thành cũng chưa đến, nhưng Trương Dương nhận được điện thoại của Long Thành.
Chủ tịch quận Lương hôm nay đi Ủy ban nhân dân thành phố tìm những kẻ giật dây gã, tiếc là không có kết quả gì. Những người kia đã bị người ta trực tiếp áp giải đi rồi.
Còn người em trai gã thì càng khiến gã sửng sốt kinh ngạc hơn nữa. Nó đã bị tóm cả lũ, lại còn làm liên lụy đến người anh trai là gã. Ban Kỷ luật đang chuẩn bị phái người điều tra gã, lúc này vừa đúng dịp có thể trực tiếp bắt người trước.
Ngoài em trai gã phải giải trình ra, Ủy ban Kỷ luật lại tìm được không ít thư báo cáo, rồi tiến hành khám xét nhà Chủ tịch quận Lương.
Lần khám xét này thì rất sát sao, tra ra được tài khoản ngân hàng đến mấu triệu, vàng bạc, đồng hồ và những vật linh tinh có giá trị khác cũng rất nhiều. Những chứng cớ này được phơi bày ra trước mắt Chủ tịch quận Lương khiến gã bải hoải, rụng rời chân tay.
Tiếp đó, những câu hỏi tra vấn gã càng nhiều, nhưng những điều này đều không liên quan gì đến Trương Dương.
Cúp điện thoại của Long Thành, Trương Dương cũng ngao ngán lắc đầu.
Điều này làm cho hắn liền nghĩ tới đời sau, rất nhiều cán bộ có bề ngoài đường đường chính chính nhưng khi đã điều tra đến, một khi điều tra là tra ra chuyện. Chủ tịch quận Lương nếu không xui xẻo mà dây vào mình thì chắc là sẽ vẫn chưa có người điều tra đến gã.
Chỉ cần không điều tra thì gã vẫn là một Phó chủ tịch quận vô cùng oai phong, không có kết quả như ngày hôm nay.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Dương cũng đem chuyện này nói cho Long Phong.
Long Phong chỉ gật đầu mà chẳng nói gì cả.
Long gia xử lý mọi việc nhanh như vậy, nguyên nhân lớn nhất cũng là bởi vì Long Phong bị liên lụy vào vụ này. Long Thành cú điện thoại này cho hắn, thực ra cũng có ý thông báo cho Long Phong.
Y nói cho Long Phong biết rằng đã xử lý người đắc tội với họ.
Điểm này Trương Dương rất rõ ràng, nhưng là không để bụng. Lật đổ một tên tham quan cũng tốt, nhưng dù Long gia không ra tay thì Trương Dương cũng có thể tự mình giải quyết mớ phiền phức này.
Hồ Hâm và Cố Thành chỉ được nhàn nhã một ngày.
Ngày thứ hai bọn họ vẫn lái chiếc xe đua. Công việc này khá vất vả nhưng rất thú vị và cũng mang đến cho bọn họ có nhiều hi vọng trong tương lai.
Mễ Tuyết, Nam Nam và Tiểu Ngốc cùng đi đến Hội liên hiệp Phụ nữ. Luật sư Hồ đã đánh tiếng với bên đó, chuyện của Hội liên liệp phụ nữ lần này sẽ đứng ra bảo vệ quyền lợi cho các cô.
Các cô không muốn Trương Dương đi theo, việc này một nam sinh như hắn theo cũng không thích hợp, sẽ khiến các cô không thoải mái.
Thấy thời gian còn sớm, Trương Dương đi thẳng đến bệnh viện. Chuyện bệnh nhân lần trước đã khiến hắn và bệnh viện Tam Viện đã không được thoải mái. Trương Dương cũng muốn giải quyết chuyện này sớm một chút.
Trước khi quyết định, hắn vẫn nên hoàn thành công việc của mình.
- Bác sĩ Trương, anh đã tới!
Đi vào bệnh viện, Trương Dương đi tới khoa phụ sản trước theo thói quen. Trước mắt hắn tạm thời là bác sĩ thực tập của khoa phụ sản.
Những người nhìn thấy Trương Dương đều lễ phép chào hỏi hắn, bất kể là thực tập sinh hay bác sĩ chính thức.
Hắn không biết, sau khi cứu người lần trước, thanh danh của hắn ở bệnh viện lại đạt được một đỉnh cao mới mà những người khác không có cách nào so bì được.
Bệnh nhân mà tất cả bác sĩ của bệnh viện cũng không có cách nào, ngay cả bệnh viện tỉnh cũng không dám tiếp nhận, những chuyên gia được cử tới đều chịu bó tay, thế mà hắn lại cứu được mà còn chữa khỏi hoàn toàn, cơ thể còn khỏe mạnh hơn trước kia.
Mấy ngày nay, nhưng có không ít bệnh viện mượn cớ cử người lén quan sát bệnh nhân mà Trương Dương đã cứu lần trước.
Bọn họ nhìn thấy người mà Trương Dương cứu gần như đã hồi phục hoàn toàn, ngay cả chứng thở khò khè cũng đã khá lên nhiều, nếu không phải thân thể hơi yếu thì người đó gần như đã khỏe mạnh hoàn toàn.
Đặc biệt là những người đã gặp bệnh nhân này lúc đầu thì đều không thể tin được rằng Trương Dương còn có thể cứu được một bệnh nhân như vậy. Tất cả các bác sĩ, bao gồm cả bác sĩ chủ nhiệm khoa nội Từ Võ cũng nói đây là một kỳ tích.
Chính Trương Dương là người tạo nên kì tích đó đấy.
Trương Dương không biết những điều này, cho dù có biết cũng sẽ không nói cái gì.
Chỉ là người bệnh có phản ứng thuốc, có hiện tượng dị ứng nghiêm trọng, bệnh tình trở nên trầm trọng thêm, nhưng sau khi điều trị được thì không sao rồi.
Thứ mà Trương Dương cho ông ta dùng là linh dược, thực sự phải dùng rất nhiều loại thuốc quý hiếm trong tự nhiên mới bào chế ra được. Phải có quả Tam Sắc được 1500 năm, những vị thuốc bình thường khác đều không thể so sánh được.
Linh dược như vậy không chỉ có thể cứu được tính mạng của ông ta mà còn có thể cải thiện tích cực thể chất của ông ta.
Bệnh nhân này coi như là trong hoạ có phúc, trong tương lai có thể sống lâu trăm tuổi hay không thì không nói trước được, nhưng ít nhất có thể sống khoẻ mạnh thì tuyệt đối không thành vấn đề, chắc là cảm cúm vặt cũng không bị mắc nữa.
- Trương Dương, cậu đã đến rồi!
Chủ nhiệm khoa Phụ sản Vương Quốc Hải vừa đúng lúc ở phòng làm việc lớn, nhìn thấy Trương Dương ánh mắt lập tức sáng ngời, cười ha hả chào Trương Dương.
Trong cả khoa Phụ sản, những người có thể khiến Chủ nhiệm Vương có thái độ như vậy thực sự không nhiều.
- Xin chào Chủ nhiệm Vương!
Trương Dương mỉm cười đáp lại.
- Cậu tới thật đúng lúc. Ở đây đang có hai ca khá khó khăn, vốn là do bác sĩ Triệu phụ trách nhưng bây giờ sẽ trực tiếp giao cho cậu nhé.
Vương Quốc Hải nói với Trương Dương không hề khách sáo, nói xong còn bảo người đi lấy bệnh án của bệnh nhân này.
Trương Dương thoáng sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
Nếu đã đi tới bệnh viện, chẳng khác nào đi làm việc, giao bệnh nhân kia cho hắn là tín nhiệm hắn, nên công việc này hắn sẽ vẫn nhận.
Bệnh án được cầm đến rất nhanh, Trương Dương chỉ xem một hồi liền nhíu nhíu mày.
Bệnh nhân này bị rối loạn sinh trưởng tuyến sữa. Bệnh này được xem như chỉ là một chứng bệnh rất thông thường. Rất nhiều chị em đều có thể mắc phải, bình thường mà nói, chỉ cần điều trị là không có vấn đề gì lớn.
Nhưng bệnh nhân này không như vậy. Chứng bệnh của cô đã phát sinh biểu hiện bất thường. Mặc dù không phải nghiêm trọng như ung thư nhưng cũng đã biến tính trở thành một loại u nang dị thường.
Hơn nữa bệnh nhân này sau khi phẫu thuật mà vẫn không chữa khỏi được, lại phát sinh vấn đề nên vẫn ở lại trong bệnh viện.
Xem bệnh án xong, Trương Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Cả loạt bệnh án phức tạp như thế này, bệnh nhân đã nằm viện hơn nửa năm, chắc là không còn cách nào mới giao cho hắn ra tay thử.
Lần này, Trương Dương đã không đoán lầm.
Khoa Phụ sản có hai quả bom hẹn giờ, lần trước Trương Dương đã giải quyết được một ca, bây giờ vẫn còn lại ca này.
Mấy ngày nay, Chu Chí Tường tuy không nói gì, nhưng Vương Quốc Hải rõ ràng cảm giác được, Chu Chí Tường muốn điều Trương Dương đi. Y thuật của Trương Dương lại được khẳng định thêm một lần nữa, lần này càng làm người ta kinh ngạc hơn.
Rất nhiều người đều nói, để một thần y như Trương Dương ở khoa Phụ sản chính là lãng phí. Dưới áp lực này, ông ta cũng chỉ có thể mau chóng để Trương Dương hỗ trợ giải quyết cái phiền phức còn lại này.
Tuy nhiên Vương Quốc Hải cũng không biết rằng, Chu Chí Tường muốn điều Trương Dương đi cũng không dừng lại ở một nguyên nhân này.
- Tôi đi thăm khám cho bệnh nhân trước!
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Người bệnh nếu giao cho hắn thì hắn sẽ phụ trách. Ca bệnh này thật sự phiền toái, nhưng phiền toái như thế này cũng chưa phải là bệnh nan y.
Có thể giải quyết được bệnh tật đau đớn của người bệnh, Trương Dương cũng sẽ rất vui vẻ.
- Không thành vấn đề, tôi dẫn cậu đi!
Vương Quốc Hải cười to một tiếng nói. Nếu đổi thành bệnh viện khác, đường đường là một Chủ nhiệm khoa lại đích thân dẫn thực tập sinh đi khám bệnh, thế nào cũng sẽ cảm thấy kì lạ đấy.
Nhưng ở bệnh viện Tam Viện, đối với Trương Dương thì là điều đương nhiên. Ai cũng biết, Trương Dương là thực tập sinh xuất sắc nhất bệnh viện của bọn họ. Đừng nói là Chủ nhiệm khoa, ngay đến Viện trưởng đích thân dẫn hắn đi cũng không có gì là lạ.
Tình trạng của bệnh nhân này cũng không tệ lắm.
Trương Dương bắt mạch xong, lại hỏi thêm vài câu hỏi, lúc này mới gật đầu.
Người bệnh bị mắc u nang dị biến, thực ra điều trị cũng không phức tạp, chỉ cần mổ là có thể giải quyết được vấn đề. Chỉ là do ca mổ lần trước xảy ra di chứng nên phẫu thuật lại gặp khó khăn rất lớn.
Trước khi chưa dám chắc thì không ai dám mổ như vậy nên người bệnh đành chờ đợi ở đó.
- Tôi có cách, như thế này đi: tôi sẽ làm chuẩn bị trước ba ngày cho cô ấy. Sau ba ngày chuẩn bị hoàn tất, tôi có thể tự mình phẫu thuật được, thành công chắc chắn đạt từ 90% trở lên.
Chờ ra khỏi phòng bệnh, Trương Dương mới nói với Vương Quốc Hải. Ca mổ rất phức tạp, cũng rất khó khăn, tuy nhiên cũng may Trương Dương đã từng thực hiện một ca mổ tương tự ở kiếp trước.
Hắn đã có kinh nghiệm nhất định đối với những ca mổ như vậy nên chắc chắn có thể làm được.
- Thật sao? Thế thì tốt quá, ba ngày nữa tôi sẽ sắp xếp xong xuôi tất cả cho cậu!
Vương Quốc Hải phấn khởi reo lên một tiếng.
Ông ta có cảm giác, bất kể ca bệnh phức tạp gì, chứng bệnh khó khăn gì, chỉ cần giao cho Trương Dương là đều không có vấn đề gì. Trương Dương được gọi là thần y quả không sai.
Trước khi giao bệnh nhân cho Trương Dương lần này, ông ta đã có dự cảm là Trương Dương nhất định sẽ không để cho ông ta thất vọng.
Kết quả đúng như thế thật, Trương Dương quả thực không khiến ông ta phải thất vọng, trực tiếp đưa ra yêu cầu phẫu thuật, hơn nữa còn nói cho ông ta biết thành công nắm chắc hơn 90%.
90% cơ đấy, đối với bác sĩ mà nói thì đây đã là tỉ lệ thành công rất cao rồi. Cho dù là tiểu phẫu, những bác sĩ có kinh nghiệm cũng không dám cam đoan chắc chắn thành công trăm phần trăm. Dù sao trong quá trình mổ cũng có thể phát sinh vấn đề gì đó.
Có thể chắc chắn trăm phần trăm thì cũng không cần người nhà phải đến kí tên. Đây cũng là cách tránh mạo hiểm của bệnh viện.
Khám cho bệnh nhân xong, Vương Quốc Hải lại lôi kéo Trương Dương đi khám cho một bệnh nhân khác ít phức tạp hơn một chút.
Những bác sĩ điều trị đều chạy tới. Đối với mỗi ca bệnh, Trương Dương cũng đều đưa ra đề nghị của mình. Tuy rằng hắn không phải bác sĩ trưởng, nhưng những đề xuất của hắn đều rất tốt, đều có tác dụng dẫn dắt rất lớn đối với tất cả những bác sĩ này.
Liền một mạch đến khi tan ca, Trương Dương mới có chút thời gian trống. Một ngày hôm nay, hắn đã khám cho hơn mấy chục bệnh nhân.
Vương Quốc Hải hình như sử dụng hắn như một cái máy vậy. Ngô Hữu Đạo đến đây mấy lần mà Trương Dương cũng chưa thời gian tiếp đón ông ta.
Sau khi tan ca, Trương Dương mới có chút thời gian rảnh đi thăm Vương Thần.
Vương Thần đang nằm ở một phòng bệnh cao cấp. Y và bệnh nhân trước đó đều giống nhau, sau khi dùng linh dược thì chỉ cần đợi bình phục là được. Kể ra thì y cũng là người trong hoạ gặp phúc, chí ít thì những người có cơ hội dùng linh dược rất ít.
Điều này Long Phong cũng có thể hiểu được. Một cao thủ nội công như gã, muốn được dùng linh dược thì còn phải xếp hàng dài dài.
Nếu không phải là Trương Dương quá may mắn, mua được nhân sâm ngàn năm, lại vô tình có được quả Tam Sắc, đều là những linh dược quý giá như vậy, thì hắn cũng không có cơ hội dùng linh dược cứu người như vậy.
- Trương Dương, cậu đến rồi!
Vương Thần đang giữ chiếc điện thoại di dộng bên tai, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai. Nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt y lập tức sáng lên.
Nếu không phải y đang bị bó bột nhiều chỗ trên người thì chắc là bây giờ y đã nhảy dựng lên.
- Một mình cậu sao không ngoan ngoãn một chút, không muốn xuất viện sớm à?
Trương Dương tiện tay để hoa tươi và cái giỏ hoa quả sang một bên, nếu đến đây thì cũng không nên đến tay không, mang theo ít đồ thể hiện thành ý là được.
- Bộ dạng này của tôi, muốn không ngoan cũng không được.
Vương Thần phản bác tức thì, lập tức lại hưng phấn reo lên:
- Chuyện hôm trước cũng không bảo cho tôi biết để tôi đi cùng, thế nào cũng phải đánh cho gã kia một trận thành mặt lợn. Đúng rồi, tôi đã đánh tiếng với cậu của tôi rồi. Không phải cậu đã nói phải làm cho lão chủ nhà hàng phải phá sản đấy ư? Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ biến gã thành ăn mày luôn!
Trương Dương vừa mới đến, những lời nói của Vương Thần khiến hắn thiếu chút nữa không đứng không vững. Ngay cả Long Phong ở phía sau Trương Dương lúc này cũng đang kinh ngạc nhìn Vương Thần.