Trường Dương Quang đang theo học quả thật mạnh hơn so với viện y học trong đại học Trường Kinh của Trương Dương.
Dương Thanh kiêu ngạo cũng không phải là không có căn cứ, mặc dù Dương Quang
xét mọi mặt đều không sánh bằng Trương Dương, nhưng ít ra theo học
một trường danh giá hơn.
Là cha mẹ thì ai cũng hy vọng con
mình khá hơn một chút, ai cũng vậy cả, dĩ nhiên, những lời này ông
ta tuyệt đối không thể nào nói ra miệng, trong lòng có suy nghĩ này là được.
Quay đầu lại mắt nhìn Dương Quang, Trương Dương cũng tán thành gật đầu.
Trường mà Dương Quang theo học Trương Dương cũng không xa lạ gì, đó cũng là
ngôi trường mà kiếp trước hắn theo học, về sau có tụt hạng nhưng
vẫn nằm tốp đầu, còn lúc này thì tuyệt đối là đứng đầu cả nước.
Trương Dương biết rõ thi đậu vào một trường như vậy cũng không dễ dàng,
hắn cũng thấy vui cho cậu em họ mà cũng không đi để ý đến chút tâm tư kia của Dương Thanh.
Đang trò chuyện thì mấy người Trương Ái Anh đã bưng món ăn vào phòng khách, các thứ đã xong, cũng đã
đến giờ cơm trưa rồi.
Bữa cơm trưa vô cùng náo nhiệt, Trương
Khắc Cần cũng uống không ít rượu, ngày thường ông ta cũng rất tiết chế đối với rượu bia, đều là nhấp môi liền ngừng lại, cho dù là hầu
nhi tửu Trương Dương đưa cho thì mỗi lần cũng uống không nhiều.
Với cấp bậc hiện tại, ông ta phải luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo, trừ
lúc đặc biệt vui vẻ ra thì thông thường căn bản không thể nào để
mình say rượu.
Nhưng hôm nay tâm trạng Trương Khắc Cần hiển
nhiên không tệ, một mực chủ động uống rượu, cuối cùng tuy không say
nhưng cũng chếnh choáng, phải đỡ vào phòng nghỉ ngơi.
Đứa
con trai đã chịu về cùng mình, cũng không ai biết đây là tâm nguyện lớn nhất của ông ta suốt mười mấy năm qua, lớn hơn so với bất kỳ
nguyện vọng nào khác.
Điều tâm nguyện này hôm nay rốt cục đã được thực hiện.
Dương Thanh tửu lượng không tệ, mặc dù cũng uống không ít, nhưng trạng thái
so với Trương Khắc Cần mà nói thì vẫn khác hơn nhiều, cơm nước xong
ông ta còn chủ động trò chuyện cùng Trương Dương, xem ra ông ta rất tò
mò về hắn.
Trong ấn tượng của Dương Thanh, Trương Dương
trước kia chỉ là thằng nhóc không hiểu chuyện, thật không ngờ chỉ
trong mấy năm ngắn ngủi mà Trương Dương lại có thay đổi lớn như
vậy.
Công việc buôn bán cho ông ta cái nhìn về vô số loại
người nhưng với Trương Dương chung quy ông ta lại có cảm giác nhìn
không thấu.
- Cha, cậu, con về rồi, ý, trong nhà sao lại có con ngựa đẹp vậy trời?
Hai người đang trò chuyện thì phía ngoài nhà có giọng nói trong trẻo
vang lên, Trương Dương thần sắc hơi đổi đoạn lập tức đứng lên.
- Đừng động vào!
Trương Dương kêu khẽ, tuy là thấp giọng nhưng trong thanh âm ẩn chứa chút
nội kình giúp người phía ngoài nghe được rất rõ ràng mà bị đứng
hình luôn ở đó không nhúc nhích.
Trương Dương đã đi ra, Dương Thanh cũng vội vàng theo gấp.
Đang đứng phía nhà ngoài là một cô bé chừng mười lăm tuổi, nhìn vị trí cô bé đang đứng cũng biết là đang chuẩn bị tiến về phía Truy Phong.
Cô bé này lá gan thật đúng là không nhỏ, Truy Phong mặc dù không lớn nhưng nếu so với những con ngựa khác thì vóc dáng cao hơn nhiều, trên
người Truy Phong vừa rồi không có dây cương gì cả, dù Truy Phong chỉ là giống ngựa bình thường thì cũng rất dễ dàng làm cô bị thương.
- Uyển Oánh, sao giờ em mới đến?
Nhìn ra cô bé bên ngoài, Dương Thanh vội vàng gọi một tiếng, lúc này
Dương Quang cũng không có ở nhà mà đã cầm chìa khóa chiếc Hummer
đi đâu không biết.
- Uyển Oánh?
Nghe được cái tên
này, Trương Dương bỗng thoáng sửng sốt rồi lập tức nhớ ra cô bé
phía ngoài đang bị mình gọi giật lại kia chính là cô em họ trong ấn tượng rất mơ hồ kia.
Trương Dương đã rời nhà mười mấy năm,
trước kia Dương Uyển Oánh mới chỉ có ba bốn tuổi, Trương Dương không nhớ rõ về cô cũng rất bình thường.
- Truy Phong tính tình không tốt, em đừng tới gần nó!
Biết cô bé này là cô nhóc em họ của mình, tiếng Trương Dương cũng dịu
đi rất nhiều, cho tới nay Trương Dương vẫn luôn cô độc, có rất ít anh
chị em, Mễ Tuyết thì lại không tính vào số này được.
Dù là Dương Quang hay Dương Uyển Oánh trước mặt đều là em họ có quan hệ huyết thống thực sự với hắn.
- Anh là ai, làm gì mà dữ vậy chài!
Trương Dương vừa mở miệng thì hai mắt tiểu cô nương này đã lập tức long lanh nước, hung hăng nhìn chằm chằm Trương Dương.
Nói còn chưa nói xong thì cô đã dậm chân, xoay người chạy đi rồi.
Nhìn bóng lưng cô chạy đi, Trương Dương cũng hơi kinh ngạc, nhỏ em họ phát cáu hình như không ổn lắm, lần đầu tiên gặp mặt mà hình như hắn
đã đắc tội với cô bé rồi.
Nhưng dù có đắc tội thì hắn cũng không thể nào tùy ý cho cô đến gần Truy Phong, như vậy tuyệt đối sẽ
có hại cho cô nhóc này.
- Trương Dương, thật xin lỗi, cháu xem, con bé thường ngày bị nhà ta chiều hư rồi!
Dương Uyển Oánh cứ như vậy mà chạy vào khiến Dương Thanh lộ ra vẻ rất
khó xử, đành đứng một bên khẽ giải thích với Trương Dương.
Ông ta biết rõ, việc buôn bán của mình có thể làm tốt như vậy, không có gì bất trắc có quan hệ rất lớn với ông cậu cả làm trên Tỉnh ủy,
Trương Khắc Cần mặc dù không lên tiếng nhiều, nhưng sau khi người ta
biết quan hệ của bọn họ thì cũng sẽ nể mặt phần nào.
Trương
Khắc Cần tuổi tác chưa lớn lắm, cấp bậc cũng không thấp, thuộc về thế
hệ trẻ tuổi đầy triển vọng, đám cấp bậc thấp hơn tự nhiên sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ, đi đắc tội với người thân thuộc của ông
ta.
Trong nước, quan hệ vẫn luôn là một tài nguyên quan trọng nhất.
- Không sao, có cần cháu đi gọi em ấy ra đây không, em vẫn chưa ăn cơm thì phải?
Trương Dương thấy hơi có chút khó xử, bất kể nói như thế nào thì đây cũng
là em họ có quan hệ máu mủ, hơn nữa cô bé lại còn nhỏ.
Dương Uyển Oánh năm nay mới có mười lăm tuổi, vẫn còn học trung học, nhưng
quần áo cô bé mặc cũng không giống như học sinh trung học, mới vừa rồi Trương Dương đã chú ý tới cách ăn mặc của cô bé.
Dù không
gợi cảm quá đáng nhưng cũng không phải là quần áo học sinh hiện giờ, váy rất ngắn mà lại còn có mỗi một lớp.
Thời bấy giờ dù đã ăn mặc rất thoáng nhưng học sinh trung học mà dám mặc váy ngắn như vậy thì vẫn chưa nhiều lắm.
Tai cũng bắn vô số lỗ, lại còn đeo khuyên rất ly kỳ cổ quái, tóc
cũng không phải là đen hết mà giống mới nhuộm, chỗ vàng chỗ đỏ.
Trương Dương nhớ rõ ràng là hồi trung học không cho phép nhuộm tóc, cũng
không biết tóc cô bé trước kia có phải luôn như vậy hay đến nghỉ hè
mới nhuộm.
Tóm lại, ấn tượng đầu tiên mà nhỏ em họ này tạo
cho người ta chính là một nàng “tiểu thái muội(bà cô em họ)”, đem so
sánh với Dương Quang rõ ràng thật biết điều thì quả thực chính là
hoàn toàn trái ngược.
- Không cần phải dây vào nó, chắc là nó đã ăn rồi!
Dương Thanh khóe miệng cười khổ sở, con gái quả thật bị nhà ông ta chiều hư rồi.
Bệnh của bà dì Trương Dương cũng chính là bắt đầu từ lúc sinh Dương
Uyển Oánh, Dương Uyển Oánh từ nhỏ thân thể cũng không khỏe mạnh nên tự nhiên càng được ai nấy cưng chiều.
Sau sức khỏe khôi phục
được phần nào nhưng tính cách thì đã thành hình nên chuyện gì
cũng phải theo ý cô, không theo là không được.
Nhắc tới trong nhà thì người duy nhất cô có hơi sợ chính là ông cậu Trương Khắc Cần.
Đáng tiếc cô vẫn là trẻ nhỏ, ngay cả Trương Khắc Cần cũng rất yêu chiều, còn thường xuyên đứng ra làm chỗ dựa giúp sức khiến cô bé càng
được thể làm càn, thế cho nên bây giờ ngay cả có bố ruột ở đây
mà vẫn chẳng nói câu nào đã quay đầu chạy đi.
Cũng có thể nói, đây chính là một Tiểu công chúa được nuông chiều từ bé nên đâm hư.
Lúc tuổi còn nhỏ thì cô bé vẫn chỉ phá phách trong nhà, bây giờ đã
lớn thì sinh lòng hiếu kỳ với những thứ mới mẻ, bắt đầu cùng một
số học sinh hư hỏng trong trường phá phách tụ tập với nhau, thậm
chí còn cùng một số kẻ vô công rồi nghề cả ngày ăn chơi đàng điếm.
Nhà cô bé có tiền nên tiêu pha xa xỉ, lớn lên quen sung túc, chẳng mấy
chốc đã tạo được phe cách bên ngoài, còn trở thành tiểu thái
muội(đàn chị) nổi danh trong trường.
Vì thế, Dương Thanh không ít lần phải đến trường gặp giáo viên xin lỗi việc không trông nom được con gái.
Phía nhà trường cũng nhắm mắt cho qua quýt cũng vì có mối quan hệ của Trương Khắc Cần, đều chỉ giáo dục là chính, nếu là học sinh
khác mà thế này thì sớm đã bị đuổi học rồi.
Tất cả những chuyện này Trương Dương mặc dù không phải rõ lắm nhưng nhìn bộ dạng buồn rầu của Dương Thanh cũng có thể đoán ra đến bảy tám phần.
Điều này cũng làm cho hắn không khỏi thở dài, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà
mỗi cảnh, không ngờ nhà mình cũng có con trẻ với nhiều vấn đề như
vậy, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Dương Uyển Oánh vừa về
khiến Dương Thanh cũng không còn tâm trạng nào cùng Trương Dương nói chuyện phiếm nữa, đơn giản vài câu rồi ông ta cũng rời đi.
Nhưng vừa đi ra ngoài thì lại gặp ông con trai lái xe về.
Dương Quang rất tự hào đem mấy chiếc xe của Trương Dương ra chỉ cho bố
mình, Dương Thanh không phải là hiểu nhiều về xe nhưng cũng biết mấy
chiếc xe này có giá trị không thấp.
Giá chiếc Hummer này còn nhiều hơn so với số tiền ông ta khổ cực buôn bán quanh năm.
Điều này cũng làm cho ông ta lại càng kinh ngạc, Trương Dương có thể tậu
được xe tốt như vậy thì rất hiển nhiên không phải là công ty nhỏ làm
ăn bé, có điều nghĩ tới thân phận của Trương Khắc Cần ở Trường Kinh
thì hắn cũng có những lợi thế nhất định.
Nếu ông ta rời
đất thủ đô đến Trường Kinh thì việc buôn bán sẽ thuận lợi hơn,
tiền kiếm được nhất định sẽ nhiều hơn so với bây giờ.
Ở lại
thủ đô thì người ta cũng sẽ nể mặt nhưng tuyệt đối không có lợi
thế như ở Trường Kinh, qua bên đó rồi thì đoán chừng ông ta chỉ cần bắn tin thì người muốn hợp tác kinh doanh với ông ta phải xếp
thành hàng dài.
Những thứ khác không nói, chỉ dựa vào mối
quan hệ giữa ông ta và Trương Khắc Cần là đủ rồi, thậm chí ông ta
không bỏ tiền mà chỉ nắm cổ phần danh nghĩa cũng được.
Dĩ
nhiên, ông ta cũng biết Trương Khắc Cần tuyệt đối không cho phép ông
ta làm như vậy, hơn nữa ông ta lại không muốn rời khỏi đất thủ đô, xa người nhà và bọn trẻ.
Lúc này đây ông ta đem tất cả
những gì Trương Dương thu hoạch được quy công cho Trương Khắc Cần mà
căn bản không biết tất cả những gì Trương Dương thu hoạch được
không liên quan gì đến Trương Khắc Cần, hoàn toàn là dựa vào năng lực
của bản thân hắn để đạt được.
- Anh họ, con xe của anh quá đỉnh rồi, em có thể chạy chiếc Bugatti này không!
Lướt qua ông bố, Dương Quang lập tức chạy vào trong nhà, thấy Trương Dương thì vội kêu lên.
Chiếc Hummer mà Trương Dương dùng là Long Thành đưa cho Long Phong, đã
được độ lại với giá cao, tự nhiên không giống với dòng xe thông
thường, xe đó mà đưa cho đám thanh niên vừa mới bắt đầu tiếp xúc
với xe hơi không lâu lái thì còn đáng kích động hơn nữa.
Cảm nhận qua sự lợi hại của chiếc Hummer, cậu ta lại nghĩ tới chiếc Bugatti.
Đây chính là dòng Bugatti hiếm hoi, trong đám bạn bè thì đừng nói
lái xe đó mà cả thấy cũng chưa từng thấy qua, thậm chí cậu ta còn
mơ nếu mình có thể lái chiếc xe này đi gặp đám bạn học thì hay biết mấy.
Xe này, tuyệt đối có thể khiến cho đám kia hâm mộ đến chết.
- Không thành vấn đề, em cứ dùng đi, nhưng nhớ về sớm chút!
Trương Dương vui vẻ gật đầu, có chiếc xe thôi mà, Trương Dương cũng không
phải là ki bo, em họ lâu không gặp có thể vui vẻ như vậy so với xe thì tất nhiên quan trọng hơn.
- Oh, yeah, anh họ anh thật tốt quá, sao anh không về đây sớm hơn nhỉ, em quý anh chết mất!
Dương Quang nhảy dựng lên như trẻ lên ba, hưng phấn ở đó xoay tít mấy
vòng rồi vội cầm lấy chìa khóa mà chạy ra ngoài, cậu ta vừa chạy
khỏi thì Trương Ái Anh vừa khéo từ trong phòng đi ra, nhìn bộ dạng
vội vã của Dương Quang mà không khỏi lắc đầu.
Mới vừa rồi
bà đang ở trong phòng nói chuyện phiếm, sau đó mải xem ti vi mà không nghe được tiếng Dương Uyển Oánh ngoài này, bà vẫn chưa biết con
gái vừa mới trở về.