Thần Y Thánh Thủ

Chương 501: Chương 501: Có người theo dõi.




Trương Dương vừa quay người, vẫn chưa bước đi, lại quay phắt đầu lại liếc nhìn.

Sau lưng hắn chính là đường phố, trên đường có rất nhiều người qua lại, tuy nhiên họ đều là những người bình thường, sau khi quan sát kỹ, Trương Dương lại quay đầu lại.

- Chuyện gì thế?

Long Phong hỏi nhỏ, gã cảm thấy sự không bình thường của Trương Dương, rồi cũng quan sát xung quanh, đáng tiếc anh ta cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì.

- Vừa rồi rất có thể ai đó đang nhìn tôi, bây giờ thì không sao rồi!

Trương Dương nhẹ nhàng quay đầu lại, nói xong thì đi thẳng vào trong nhà khách.

Long Phong trừng mắt một chút, rồi cũng lắc đầu đi theo hắn vào trong, bị người ta nhìn mà lại phản ứng mạnh như vậy, khiến gã cảm thấy rất khó hiểu.

Trương Dương đi vào trong nhà khách, tuy nhiên có một vật nhỏ không bình thường rơi ra từ ống quần của hắn, đó chính là Vô ảnh, nó được Trương Dương đặc biệt phái ra.

Vừa nãy trên xe, Trương Dương thoáng có cảm giác bị người ta theo dõi.

Vì thế hắn mới phản ứng như vậy, và có ý muốn tìm ra người theo dõi hắn.

Đáng tiếc đợi khi hắn quay đầu lại thì cảm giác đó lại cũng không còn nữa, hắn cẩn thận quan sát khắp nơi, nhưng cũng không tìm ra người đang âm thầm theo dõi hắn.

Khi hắn nghi ngờ liệu có phải cảm giác của mình đã sai, vừa quay người đi thì hắn lại có cảm giác này, vì thế mới lại quay đầu lại quan sát.

Liên tiếp hai lần có cảm giác giống nhau, Trương Dương không thể xem đó là cảm giác sai được nữa, hắn gần như có thể khẳng định nhất định có người đang theo dõi hắn.

Chỉ có điều hắn tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm ra được.

Kết quả này cũng làm cho hắn giật mình, bây giờ hắn là đại cao thủ giai đoạn cuối của tam tầng, lại có sự hỗ trợ của hệ thống, sự nhạy bén của hắn không biết mạnh thế nào, có thể xem cao thủ nội công tứ tầng bình thường cũng nhất định không che mắt được hắn.

Trừ cái đó ra, càng khiến cho hắn kinh ngạc chính là phản ứng của Tia Chớp và Vô Ảnh.

Hắn thầm nói cảm giác của mình cho hai tiểu tử kia, sau khi bọn chúng cẩn thận phân tích, rốt cuộc cũng không phát hiện ra điều gì.

Cho dù là cao thủ nội kình tứ tầng có thể trốn tránh hắn, cũng tuyệt đối không thể tránh được sự tìm kiếm của hai tiểu tử này, sự nhạy cảm của linh thú là mạnh hơn so với con người.

Hai tiểu tử không phát hiện ra điều gì, chỉ có hai khả năng, thứ nhất là thực lực của người theo dõi quá cao, hai là cảm giác của hắn thực sự đã sai.

Khả năng thứ hai còn được, còn nếu thực sự là khả năng thứ hai, lần này bọn họ xuất phát rất có khả năng không thuận lợi như vậy, trong lòng Trương Dương thầm có một chút lo lắng.

Phòng được thuê rất nhanh, ba người mỗi người một phòng đơn, đây là nhà khách Huyện ủy, họ cũng làm kinh doanh thêm, cũng được xem như là một khách sạn tương đối tốt ở đây.

Khóa xe xong, mang lên theo những thứ quan trọng và súng săn, Long Phong liền đi ra.

Trương Dương vẫn đang chờ tin tức của Vô Ảnh, hắn lén thả Vô Ảnh ra, chính là bảo Vô Ảnh đi tìm kiếm người đang âm thầm theo dõi mình, Trương Dương không tin cảm giác của mình liên tiếp trước đó là sai.

- Ngô Chí Quốc trước kia đã từng nói, đầu đường Cao Gia Trại huyện Cao Thành có một nhà hàng làm móng dê rất ngon, tôi vừa hỏi rồi, Cao Gia Trại ở ngay bên cạnh, có muốn cùng đi thử không?

Đi vào đến cạnh Trương Dương, Long Phong hỏi.

Ở đâu có gì ngon, Ngô Chí Quốc đều biết rất rõ, tên những thứ trước kia anh ta ăn cũng không thể quên, bụng của anh ta cũng vì thế mà phát tướng như vậy.

Trương Dương cười, nhẹ nhàng nói:

- Thứ có thể được Ngô Chí Quốc nhớ thì nhất định không tồi đâu, thử chút cũng được!

Vô Ảnh cũng đã âm thầm đi theo, thân mình của nó có màu sắc tự bảo vệ, muốn không cho người khác phát hiện rất dễ dàng. Trương Dương tin rằng, có Vô Ảnh để ý, chỉ cần người đó dám lộ diện, nhất định có thể bị vô ảnh phát hiện.

Thả Vô Ảnh ra, bọn họ thoải mái đi ăn cơm, lại có thể bắt được người đang âm thầm ẩn náu kia.

Sau khi Trương Dương đồng ý, Long Thành lại nhìn Long Phong.

Long Phong liền gật đầu, bản thân hắn muốn tìm hiểu thế giới, đương nhiên là muốn đi những thành phố mới lạ, thử những món ăn vặt đặc sản ở đó.

Ba người nhất trí ý kiến, rất nhanh rời khỏi nhà khách.

Long Thành cũng là lần đầu tiên đến huyện Cao Thành, không quen nơi này, cũng may Cao gia trại tương đối nổi tiếng, cứ hỏi thăm là có thể biết, đi được hơn mười phút bọn họ đã đến được nơi Ngô Chí Quốc nói.

Đây là một nơi mặt tiền rất đơn sơ, nhưng rất lớn, mặt tiền có chục cái quạt thủy tinh lớn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy được bên trong người đã ngồi kín hết rồi.

Ở vỉa hè trước mặt tiền, còn bày một sạp hàng rất dài.

Đã có rất đông người đứng trước sạp hàng, trên sạp hàng lại bày đầy những chiếc móng dê nóng hổi, bây giờ đang là giờ ăn tối, người đến đây mua móng dê rất đông.

- Hương vị rất thơm, chỉ ngửi mùi thơm là biết được nhất định không tồi.

Long Thành cười nói, bọn họ đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, việc buôn bán của nhà hàng này tốt như vậy chẳng phải là không có nguyên nhân, vì mùi thơm này rất nhiều người đã muốn đến mua một chút để thưởng thức.

Trương Dương gật đầu cười, trên mặt vẫn có điều nghi ngờ.

Vô Ảnh đã trở lại, thời gian đi kia nó có thể xác định không có ai đi theo, nó đã tìm kiếm một lượt những người cách đó trong vòng 500m, không phát hiện ra một ai tu luyện nội kình.

Người luyện nội kình và người bình thường không giống nhau, bọn khó rất khó trốn khỏi cái mũi nhạy cảm kia của Vô Ảnh, Vô Ảnh đã nói như vậy rồi, chứng tỏ xung quanh nhất định không có người như vậy.

Kết quả này khiến Trương Dương lại một lần nữa nghi ngờ, chẳng lẽ cảm giác của hắn hai lần đều sai?

Kết quả này rất khó khiến hắn chấp nhận, thậm chí có chút đầu.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, mặc kệ có người theo dõi hay không cứ cẩn thận thì tốt hơn.

Thực sự có người theo dõi bây giờ hắn cũng không thay đổi được gì, không thể quay về được, mà quay về cũng chẳng có tác dụng gì, người ta cũng sẽ có thể theo dõi hắn về tận nhà.

Ba người đi vào đại sảnh của nhà hàng, sau đó mới phát hiện ở đây một chỗ cũng không còn.

Bọn họ không trực tiếp quen ông chủ giống như Ngô Chí Quốc, chỉ có thể đứng đó chờ một chút, khoảng 10 phút trôi qua, bọn họ mới có một chiếc bàn tạm thời để ngồi, gọi hai đĩa móng dê và một số món khác.

Long Thành còn đi mua một hộp rượu Ngũ lương, đây là loại rượu tốt nhất ở cửa hàng bán thuốc lá bên cạnh.

Hương vị của móng dê thực sự không tồi, ngay cả Long Phong cũng phải khen ngợi, hai đĩa móng dê nhanh chóng được bọn họ ăn hết sau đó lại gọi thêm hai đĩa nữa.

Lúc này, ba người có nội kình lại giống như những người bình thường, ăn đồ ăn ngoài trời, uống rượu, hoàn toàn hòa vào với những người xung quanh.

Long Phong rất có tâm hồn hưởng thụ, tất cả cảm giác này đối với anh ta mà nói là rất thoải mái và tự nhiên.

Thậm chí anh ta cảm thấy, trong hoàn cảnh này Vô thượng Chân điển của anh ta vận chuyển còn nhanh hơn cả bình thường.

- Tiểu tử, ăn quả không tồi, tôi lại phải ở đây nhịn đói!

Ở cách bọn họ hơn 500m, có một người đàn ông đang cầm cây chổi quét rác cạnh chiếc xe ba bánh, khi quét thỉnh thoảng ông ta lại liếc nhìn về phía Trương Dương.

Ánh mắt của ông ta rất đục không nhìn thấy một chút sắc sảo nào cả, cả người ông ta cũng tỏ ra rất bình thường, dù nhìn thế nào thì ông ta cũng chỉ là một ông lão quét rác bình thường.

Người như vậy Trương Dương chẳng sợ gì, sự đe dọa từ ông ta cũng chẳng làm cho hắn chú ý.

Chỉ có một người như vậy, khóe miệng hắn đang nở một nụ cười cổ quái, cúi đầu quét rác, thỉnh thoảng lại nhìn Trương Dương và chú ý đến Tia Chớp và Vô Ảnh ở bên cạnh Trương Dương, sau khi Trương Dương bọn họ ăn xong rời khỏi thì bóng dáng của người này cũng không còn nữa.

Sự xuất hiện và biến mất của người này đều rất tự nhiên, căn bẳn không có người nào để ý.

- Hôm nay ở lại Cao Thành, tối mai chúng ta có thể sẽ đến hồ Ngạc Châu, nghỉ một ngày ở đó, ngày kia tiếp tục xuất phát.

Ăn xong cơm tối, ba người không trẻ về ngay mà cùng nhau đi dạo quanh thành phố xa lại này một chút.

Lúc đi dạo, Long Phong lấy ra bản đồ, nhìn bản đồ rồi nói.

Huyện Cao Thành nằm ở vùng giáp ranh của tỉnh Giang Đông, ra khỏi Cao Thành rồi lại qua thêm hai huyện nữa là có thể ra khỏi tỉnh, hồ Ngạc Châu mà Long Phong nói tới chính là nằm trong tỉnh Ngạch Bắc.

Hồ Ngạc Châu rất lớn, là một hồ tự nhiên nổi tiếng trong vùng, nơi này cũng là một điểm du lịch không tồi.

Nó khác so với những hồ nước khác ở chỗ, hồ Ngạc Châu dựa vào núi, dãy núi Võ Sơn là một dãy núi trung tầng, nối dài đến hơn 200m, cũng có rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng.

Tuy nhiên ở đây khai thức du lịch vẫn chưa phát triển rộng như vậy, khai thác Võ Sơn cũng chỉ mới một phần nhỏ, phần lớn đều là nơi chưa từng khai thác.

Long Phong muốn ở lại hồ Ngạc Châu một ngày chính là muốn thăm phong cảnh ở đây, cảm nhận cái đẹp của sông núi.

Những việc này trước kia Long Phong nhất định sẽ không làm, nếu có thời gian thì anh ta cũng đi tu luyện nội kình, lần này Vô thượng Chân điển thực sự đã làm hắn thay đổi rất nhiều.

Ở huyện Cao Thành đi quanh một vòng khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ, ba người mới trở về.

Trên tay của Long Phong còn cầm mấy túi cát nhỏ, đó là dùng túi vải đựng cát bên trong, làm thành một món đồ chơi.

Vừa rồi khi đi qua một đại lộ, có hai chiếc xe máy phi rất nhanh trên phần đường dành cho người đi bộ, vừa lúc có một cô bé đang chơi túi cát ở bên đường, chiếc xe máy do phanh không kịp, suýt chút nữa đã đâm thẳng vào cô bé.

Đúng lúc Long Phong đi qua đã kéo cô bé một cái, đã tránh được tai nạn xảy ra.

Cô bé rất hiểu chuyện, biết Long Phong đã cứu mình, đặc biệt tặng túi cát của mình cho Long Phong, Long Phong không lấy nhưng cô bé vẫn cứ nhét vào tay gã.

Túi cát nhỏ này, thực ra cũng chẳng đáng giá, nhà nào có vải vụn cũng có thể làm, tuy nhiên Long Phong cầm nó lại giống như cầm châu báu quý, nét mặt luôn tươi cười.

Trên thực tế trong lòng của Long Phong, dù có là châu báu cũng không thể so được với túi cát nhỏ này, đây cũng là sự chú ý đầu tiên của gã đối với một người bình thường, lại cũng là lần đầu tiên cứu được người.

Những thứ trước kia không được gã coi trọng, thì giờ gã lại cảm thấy được niềm vui ở trong đó.

Đây là một sự cảm giác vui vẻ thoải mái khi đã giúp được người khác, trước kia hắn chỉ biết tu luyện, vì thế hoàn toàn không thể cảm nhận được cảm giác này.

Cảm nhận được những cái này, sự thấu hiểu của Long Phong dường như càng sâu sắc, tâm cảnh của hắn cũng từ đó mà dần phát triển.

Trở về nghỉ ngơi, một đêm yên tĩnh.

Ngày hôm sau ba người thức dậy từ rất sớm, Trương Dương và Long Phong đều không ra ngoài tu luyện, ở một nơi xa lạ muốn tìm một nơi để tu luyện thực sự không dễ dàng, chi bằng ở lại khách sạn.

Ăn bữa sáng đơn giản xong ba người lập tức lên đường, Long Thành đổ đầy xăng cho xe, hôm nay trên đường đi, nếu không gặp trục trặc thì bọn họ sẽ không dừng lại, chờ đến tối là có thể đến được hồ Ngạc Châu.

Xe của bọn họ vừa đi chưa xa, một ông già đang tắm nắng trước cổng nhà khách liền ngẩng đầu lên, nở nụ cười thần bí bình về phía bọn họ đi, ông ta từ từ đứng dậy, từ từ bỏ đi, không lâu sau lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sự biến mất cũng giống như hôm qua không có ai để ý, đến cả Tia Chớp và Vô Ảnh lúc rời đi được sự rặn dò của Trương Dương phải tập trung tinh thần cao độ cũng không để ý được người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.