Tiếng rất nặng, vừa nghe là đã biết là tiếng động cơ.
Dương Quang và những bạn học của cậu ta còn đang đoán xem có chuyện gì, thì ba
chiếc xe đua sang trọng với màu sắc khác nhau đã dừng lại trước mặt họ,
trực tiếp dừng lại bên cạnh chiếc Bugatti.
Giống như lần trước ở khu phục vụ, ba chiếc xe này vây lấy chiếc Bugatti.
Âu Dương Hiên và những người đi cùng đã đi sai đường, sau đó lại gọi người đi nghe ngóng, cuối cùng biết được tuyến đường chính xác của Trương
Dương, lại vội vàng đuổi theo.
Ba chiếc xe, tổng cộng năm người, đều nhảy xuống từ trên xe.
Sắc mặt của năm người dường như đều không đẹp lắm, đuổi theo nhầm đường,
đây là một chuyện vô cùng mất mặt, sắc mặt của họ đẹp được mới là kỳ lạ.
Thấy là mấy người bọn họ, lông mày Trương Dương bèn rung lên.
Mễ Tuyết ở một bên cũng hơi ngạc nhiên, ngay lập tức mặt đỏ lên, cô không
biết việc mình trúng độc, nhưng lại biết mình từng làm những việc rất
điên cuồng, sự xuất hiện của những người này đã làm cô nhớ lại chuyện
mình đua xe trên đường cao tốc.
Không chỉ có đua xe, cô còn mặc một bộ quần áo hở hang, thật là xấu hổ.
- Mỹ nữ, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Người thanh niên bên cạnh Âu Dương Hiên cười hà hà bước lại chào Mễ Tuyết, nhìn thấy Mễ Tuyết, mắt của anh ta bèn sáng lên.
Hôm nay, Mễ Tuyết mặc một bộ quần áo rất đẹp, trông rất đoan trang, cộng
thêm khí chất cô có được sau khi tu luyện, khiến cô càng trở nên hấp dẫn hơn.
Mễ Tuyết chau chau mày, không để ý đến anh ta, trong lòng
Mễ Tuyết, người cô không muốn gặp nhất chính là họ, điều này làm cô nhớ
lại một ký ức không đẹp đẽ.
Âu Dương Hiên cũng đã chú ý tới Mễ Tuyết, anh ta hơi ngớ ra.
Hôm nay Mễ Tuyết đã mang lại cho anh ta một cảm giác khác, ngày hôm đó khi
đua xe, anh ta chỉ cảm thấy Mễ Tuyết rất có cá tính, rất xinh đẹp, làm
cho anh ta thấy hấp dẫn.
Nhưng hôm nay gặp lại Mễ Tuyết, lòng anh ta lại cảm thấy rung động, đây là việc anh ta chưa từng có với bất kỳ
cô gái nào trước đó.
- Anh Bạch. Thật là trùng hợp, anh còn nhớ tôi không?
Một tiểu tử lùn bên cạnh Dương Quang đột nhiên chạy tới, cười nói với người bên cạnh Âu Dương Hiên, chỉ có điều nhìn nụ cười của cậu ta, trông
giống như cười nịnh.
- Cậu là ai?
Người thanh niên được gọi là anh Bạch kia chau mày, trông điệu bộ anh ta rõ ràng là đang nghi ngờ.
- Tôi là Chu Phương, lần trước chúng ta cùng ăn cơm ở Cẩm Hoa, anh nhớ ra chưa?
Cậu nam sinh lùn nói rất xúc động, Dương Quang và những người khác không hiểu, còn người được gọi là anh Bạch thì liền ồ lên.
- À, là tiểu tử cậu à, sao cậu lại ở đây?
Anh Bạch tên là Bạch Phong, cũng là một đại thiếu thủ đô, Chu Phương là bạn học của Dương Quang, cũng chính là người lái chiếc Benz đến.
Nhà Chu Phương nhận thầu công trường, cha của cậu ta đã nhiều lần tìm đến
nhà Bạch Phong để làm việc, và từng tặng không ít quà, vì vậy khiến cho
cậu ta biết về Bạch Phong.
Từ đó về sau cậu ta liền nghĩ cách kéo mối quan hệ với Bạch Phong, cuối cùng thông qua một người anh em mời
được Bạch Phong ăn cơm một lần, có điều cũng chỉ là lần đó mà thôi. Sau
đó muốn liên lạc lại người ta cũng không để ý đến cậu đó.
Vì vậy sau khi nhìn thấy Bạch Phong, cậu ta mới xúc động xông lên, xem có cơ hội kéo quan hệ hơn không.
- Bạn tôi nói rằng cậu ấy lái một chiếc Bugatti. Chúng tôi đều không tin, nên cùng đến đây xem, không ngờ là thật!
Thấy Bạch Phong nhận ra mình, Chu Phương vội vàng gật đầu, và nói càng xúc động hơn.
- Chiếc Bugatti của bạn cậu sao?
Bạch Phong thì hơi nghi ngờ, anh ta đã nhận ra Chu Phương, biết rằng đây là
đứa con trai của người chủ thầu chẳng có đẳng cấp gì, nhưng anh ta không ngờ rằng đây lại là bạn của Cổ Phương.
Người lần trước đi dò hỏi lai lịch chiếc Bugatti chính là anh ta, anh ta cũng đã coi Trương Dương thành Cổ Phương, Cổ Phương là công tử đứng nhất nhì ở Hỗ Hải. Lúc đó
anh ta còn cảm thán không ngờ Cổ Phương lại trẻ đến vậy, không biết là
giữ gìn nhan sắc thế nào.
Một bên, Âu Dương Hiên đã bước về phía
Michelle, bước đến trước mặt Mễ Tuyết, anh ta cố gắng áp chế mình, quay
người nhìn sang Trương Dương.
Nhẹ nhàng cười, Âu Dương Hiên nói:
- Tôi biết Cổ huynh đã lâu, nhưng không ngờ khi gặp lại không nhận ra,
lần trước là do huynh đệ tôi không tốt, hôm nay chúng ta có duyên gặp
lại, hãy để huynh đệ tôi mời, mời Cổ huynh một bữa tiệc, để xin lỗi!
- Cổ huynh?
Trương Dương hơi ngớ người, Mễ Tuyết và Dương Uyển Oánh cũng lộ ra vẻ bất ngờ, Dương Quang bèn quay đầu lại, nhìn đầy ngơ ngác.
Đây là anh họ Trương Dương của cậu ta, sao đột nhiên lại biến thành Cổ huynh chứ, họ hàng nhà họ cũng đâu có người họ Cổ chứ.
Ngớ một lát, Trương Dương ngay lập tức lắc đầu, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải là Cổ Phương!
Giờ đây Trương Dương đã hiểu, người trước mặt hắn cho rằng hắn là Cổ
Phương, nhất định là họ đã thông qua chiếc Bugatti kia để điều tra ra
điểm này, có điều họ chỉ điều tra ra được một nửa, không biết rằng Cổ
Phương đã tặng chiếc xe này cho hắn.
- Anh không phải Cổ Phương, vậy chiếc xe này?
Lần này đến lượt Âu Dương Hiên ngạc nhiên rồi, anh ta chưa từng gặp Cổ
Phương, nhưng cũng hiểu ít nhiều về Cổ Phương, Cổ Phương là công tử đứng đầu Hỗ Hải, chiếc xe này anh ta cũng mua được từ nước ngoài không hề dễ dàng.
Chiếc xe bảo bối này, nếu là họ họ cũng sẽ coi nó là vật yêu thích nhất, làm sao có thể cho người khác mượn một cách tùy tiện.
- Anh ta đã tặng chiếc xe này cho tôi rồi!
Trương Dương điềm đạm cười nói.
- Tặng, tặng cho anh ư?
Âu Dương Hiên càng ngạc nhiên hơn, không ngờ chiếc xe này không phải là
cho mượn, mà là đã tặng đi, chỉ sai một chữ thôi, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.
Tặng một chiếc xe như vậy, nếu không phải là
quan hệ rất đặc biệt thì không thể làm được, Bugatti giới hạn số lượng,
đó là thứ mà tiền cũng không mua được, Cổ Phương cũng là người yêu xe,
có thể khiến anh ta đem chiếc xe yêu dấu của mình tặng đi, đó phải là
nhân tài mới làm được.
Lúc này đây, Âu Dương Hiên thật sự kinh sợ rồi.
- Tôi không phải Cổ Phương, vì vậy anh cũng không cần mời bữa tiệc này nữa đâu!
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói với Dương Quang:
- Tiểu Quang, nếu không có việc gì thì chúng ta về sớm đi, cậu của em vẫn còn đang đợi chúng ta đấy!
- Vâng, chúng ta về đi thôi!
Dương Quang ngay lập tức đồng ý, mục đích của cậu ta khi đến đây là để đám
bạn biết rằng cậu ta không nói dối, mục đích này đã đạt được rồi.
Điều tiếc nuổi là, cậu ta không thể để cho đám bạn này được ngồi lên chiếc
Bugatti, nhưng cậu ta không dám phản đối lại lời của Trương Dương, hơn
nữa chiếc xe này lại là của Trương Dương.
Hơn nữa cậu ta cũng
không ngốc, có thể nhận ra những người lái xe đẹp này, dường như đối đầu với Trương Dương, lúc này đương nhiên là phải tránh mặt đi.
- Đợi chút!
Thấy Trương Dương và những người khác muốn đi, Âu Dương Hiên vội vàng gọi một tiếng.
Bạch Phong ở bên cạnh anh ta, và mấy người thanh niên khác cũng xông đến.
Thấy bộ dạng của họ, Dương Quang vội vàng đứng về bên cạnh Trương Dương, mặt vô cùng căng thẳng.
Thấy Trương Dương đang nhìn mình, Âu Dương Hiên liền cái khó ló cái khôn, ngay lập tức nói:
- Gặp được nhau là có duyên rồi, chúng ta gặp nhau đến hai lần cũng là
duyên phận, nếu như anh không phiền, thì chúng ta hãy cùng ăn một bữa
cơm tối, tại hạ là Âu Dương Hiên của gia tộc Âu Dương!
Không biết tại sao, Âu Dương Hiên không muốn để Trương Dương và những người khác
đi, khi nói chuyện, anh ta không chịu nổi phải quay sang nhìn về phía
Michelle.
Đương nhiên, động tác này của anh ta không thể giấu nổi Trương Dương, những gì anh ta nghĩ cũng bị Trương Dương nhận ra cả.
Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, sức hấp dẫn của Mễ Tuyết thật sự quá
lớn, một người gặp trên đường mà cô cũng hấp dẫn được, có điều Trương
Dương không hề tức giận về điều đó, đương nhiên, người con gái của mình
càng ưu tú càng tốt rồi.
- Thôi không cần đầu, lần sau còn duyên phận thì hẵng hay!
Trương Dương lại lắc đầu, đã biết được mục đích thật sự của đối phương không
phải là hắn, mà là Michelle, sao hắn có thể vui vẻ ăn bữa cơm này được.
Nói xong, hắn trực tiếp kéo thẳng Mễ Tuyết và rời đi.
Dương Quang đã chạy đến đằng trước, chui lên xe đầu tiên, đi lúc này là tốt nhất, cậu ấy cũng không muốn xảy ra xung đột.
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Bạch Phong, nếu thật sự xảy ra xung đột, không
biết đám bạn này của cậu ta có thể giúp họ hay không, nếu như họ không
tốt, chỉ với bốn người họ, trong đó còn hai cô gái nữa, nhất định không
phải là đối thủ của nhiều người như vậy.
Lúc này Dương Quang đã nghĩ đến việc đánh nhau, và nghĩ đến việc không đánh lại người ta nữa.
Cậu ta đâu biết rằng, những người ở trước mắt đây, chỉ cần một cánh tay của Michelle là có thể giải quyết họ, không cần phải Trương Dương ra tay.
Lên xe, Dương Quang ấn còi mấy lần, rồi lại nhìn ra bên ngoài.
Vừa rồi xe của Âu Dương Hiên và những người cùng hội đã vây lấy chiếc Bugatti, giờ đây chiếc Bugatti không lái đi được.
Bấm còi mấy lần, đám người Âu Dương Hiên đều không nhúc nhích, mấy người
đứng cạnh Âu Dương Hiên, còn nhìn cậu ta với ánh mắt châm chọc.
- Anh họ!
Thấy bọn họ như vậy, Dương Quang hơi sợ hãi, gọi Trương Dương một tiếng.
Giờ đây cậu ta còn đang cho rằng, những người này đang làm loạn, hôm nay
rất có thể sẽ đánh nhau, khi cậu ta gọi Trương Dương, mắt còn nhìn xem
trong xe có gì lấy được ra để làm vũ khí không.
- Không sao đâu, đi đi!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, rồi điềm đạm nói một câu.
Dương Quang hơi sững sờ, rồi hỏi lại:
- Xe của họ đang chặn ở kia, chúng ta sao đi ra ngoài được!
- Bảo em đi thì em cứ đi đi, để ý đến xe của họ làm gì?
Trương Dương mỉm cười, Dương Quang càng ngớ người ra, mắt cũng trừng lớn lên.
- Anh họ, xe của họ đều là xe đẹp, nếu đâm vào thì phải đền nhiều tiền lắm!
Dương Quang còn tưởng rằng, Trương Quang muốn cậu ta đâm thẳng ra ngoài, đâm
vào xe của họ có thể ra ngoài được, nhưng dù là chiếc Bugatti của họ,
hay là những chiếc xe đẹp kia, đều sẽ bị sất sát, xe của người khác thì
không sao, nhưng nếu như chiếc Bugatti này hỏng, cậu ta sẽ rất đau lòng.
- Ai bảo em đâm vào chứ, lái xe đi!
Trương Dương dở khóc dở cười, khi nói đến đây hắn hơi tăng chút nội công,
Dương Quang ngay lập tức không do dự nữa, khởi động xe, rồi lái về phía
trước.
Chiếc xe dừng phía trước họ là Ferrari, khi họ sắp đâm vào Ferrari, bên cạnh đột nhiên nổi lên một cơn gió, và thổi chiếc Ferrari
sang một bên, để giành cho họ họ một lối để lái xe ra ngoài.
Trận gió này đến nhanh, đi cũng nhanh, xe của Trương Dương vừa rời khỏi nó đã biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Âu Dương Hiên bèn híp vào, cơ thể còn run lên.
Mấy người bên cạnh anh ta cũng đã chú ý đến tất cả những điều vừa nãy, trận gió đó không phải là thổi vào họ, họ chỉ nheo mắt, phòng cát bay vào
mắt, không xảy ra chuyện gì cả.
Chiếc Bugatti của Trương Dương
vừa rời đi, họ đã vội vàng chạy ra xem xe, rồi lắc đầu không ngừng với
chiếc Ferrari đó, khi họ dừng xe dừng rất chuẩn, khiến chiếc Bugatti đó
không có lối ra ngoài, cơn gió kỳ lạ này đã đổi chiếc Ferrari đi, tạo ra một vị trí trống.
Có điều nếu gió muốn thổi bay xe đi, thì cơn
gió đó phải lớn thế nào chứ, thủ đô là nơi gió to cát lớn, nhưng rất ít
khi gặp cơn gió lớn như vậy, càng không phải nói đến cơn gió kỳ lạ, chỉ
thổi ở một chỗ như thế này.
Thế nào cũng cảm thấy cơn gió này giúp cho họ, sau khi thổi xe đi, ngay lập tức bèn biến mất.