Ánh trăng sáng tỏ, việc xảy ra tại một thôn sắp giải phóng mặt bằng ở
vùng ngoại ô Trường Kinh căn bản không thể phá vỡ màn đêm yên tĩnh, ngay cả những người cùng trong thôn cũng không kinh động, ngoài ông lão bị
trói chặt và chiếc điện thoại đang sáng lên mang theo tia hy vọng kia,
nơi này hết thảy đều không có gì thay đổi, như thể chưa từng xảy ra việc gì.
Mấy ngày này cuộc sống của Trương Dương vẫn rất yên tĩnh,
cho dù nhận được điện thoại của Kiều Dịch Hồng, biết người phía Hàn Quốc rút cục đã có động tĩnh, hắn cũng không có gì ngạc nhiên.
Ở
Trường Kinh, ngoài Trương Dương còn có đại viên mãn ẩn thân là Trương
Bình Lỗ, người Hàn Quốc kia, trừ khi cũng là đại viên mãn, bằng không
căn bản không có khả năng phá vỡ sự tĩnh lặng của Trường Kinh.
Đây cũng là nguyên nhân Trương Dương dặn Kiều Dịch Hồng âm thầm theo dõi
bên ngoài khách sạn Kinh Dương Tứ Hoa nhưng cũng không phải quá kích
động. Chỉ cần người Hàn Quốc đó thành thật giữ khuôn phép, Trương Dương
không ngại khiến họ có những ngày tháng không dễ dàng ở Trung Quốc.
Nhưng liền mấy ngày không có động tĩnh gì, điều này cũng khiến Trương Dương
rất bất ngờ, cho đến tận giờ phía Nhật Bản cũng chưa hề có động tĩnh gì, như thể việc họ mất đi quốc bảo yêu đao thôn chính chỉ là một chuyện
không quan trọng gì, còn phía Kiều Dịch Hồng tất cả cũng đều rất bình
thường.
Tất cả những sự bình thường này lại hàm ý một sự bất thường.
- Ong ong…
Trương Dương và Mễ Tuyết đang nằm ngủ, di động đặt trên bàn cạnh giường đột nhiên rung lên ong ong không ngừng…
Mễ Tuyết đã ngủ say, di động rung căn bản cũng không tỉnh, nhưng Trương Dương thì phát hiện ngay.
Tay khẽ với ra, Trương Dương không quấy rầy sự nghỉ ngơi của Mễ Tuyết, đứng dậy cầm lấy di động, dãy số hiện lên trên di động là của Kiều Dịch
Hồng.
Di động của Kiều Dịch Hồng là Trương Dương đặc biệt sắp
xếp, mục đích để Kiều Dịch Hồng có thể báo tin một cách nhanh nhất về
tình hình động tĩnh của phía Hàn Quốc.
- Rốt cuộc không kìm nổi phải lộ chân tướng sao?
Trương Dương thản nhiên cười, tự nhiên nói một câu, sau đó nhận điện thoại,
nhưng đầu dây bên kia lại không có ai lên tiếng trả lời.
Alo mấy
lần, đầu dây bên kia của Kiều Dịch Hồng đều không có ai trả lời, Trương
Dương nhíu mày, trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu.
- Là…cảnh sát sao?
Rốt cục lúc Trương Dương sắp mất kiên nhẫn, đầu dây bên kia truyền đến một
giọng nói già nua, giọng nói này thực sự không phải của Kiều Dịch Hồng.
Trương Dương đột nhiên nheo mắt lại, cầm điện thoại, đẩy cửa phòng ngủ đi ra.
- Xin chào, xin hỏi ông là ai, sao ông lại cầm điện thoại của Kiều Dịch Hồng?
Trương Dương cầm điện thoại vừa trả lời, vừa đi về hướng đại sảnh.
- Là…cảnh sát sao? Tôi…tôi muốn báo cảnh sát.
Giọng nói già nua từ đầu dây bên kia đứt quãng, còn kèm theo cả tiếng ho, hết sức yếu ớt, đối phương dường như không nghe hiểu lời nói của Trương
Dương, cứ đòi tìm cảnh sát.
Kiều Dịch Hồng nhất định xảy ra
chuyện rồi, Trương Dương lập tức có ý nghĩ này trong đầu. Bằng không ông ta nhất định sẽ không tùy tiện giao điện thoại cho người lạ.
Hơn nữa từ giọng nói của người này Trương Dương có thể nghe ra đối phương
bị thương không nhẹ, nhất là lúc ông ta ho khan, khẳng định đã bị thương tới khí quan nội tạng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước
tiên ông không phải phí sức nói, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương,
hãy cho tôi biết ông đang ở đâu, hiện giờ tôi sẽ qua cứu ông.
Trương Dương lộ vẻ lo lắng, nhưng cũng không dám nói lớn tiếng, việc gấp trước tiên là phải tìm ra chỗ của đối phương. Trương Dương tin sau khi mình
tới đối phương dù bị thương nặng cỡ nào hắn cũng sẽ có cách cứu.
- Cảnh sát…cảnh sát…tôi muốn báo cảnh sát…
Đầu dây bên kia chỉ không ngừng lặp lại một câu, cho dù Trương Dương nói gì cũng không thay đổi.
- Tôi chính là cảnh sát, lão tiên sinh, có vấn đề gì ông có thể nói cho tôi.
Trương Dương nhanh trí, biết đây nhất định là kết quả của việc đối phương bị
thương quá nặng, tinh thất hoảng hốt. Cho nên nói theo ý của ông ta thì
sẽ khiến ông ta nói ra nơi đang ở.
- Cảnh sát, đúng là cảnh sát…tốt, tốt quá rồi, tôi báo cảnh sát, tôi báo cảnh sát…
Giọng nói già nua ở đầu dây bên kia kích động, tiếng ho ngày càng lớn và
nhiều, sau đó đối phương nói từng chữ mà có vẻ rất mất sức, Trương Dương không lên tiếng, sợ ngắt lời đối phương.
- Đây…đây là Tử Kim thôn, khụ khụ…có, có người xông vào nhà tôi, khụ khụ…đánh tôi bị thương, còn cướp…tôi…khụ khụ.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng ‘ba’. Trương Dương chỉ còn có thể nghe thấy tiếng ho khan, rút cục không nghe rõ đối phương nói gì.
Tử Kim thôn.
Tuy vậy Trương Dương cũng đã có được tin tức cần thiết nhất.
- Tia Chớp, Vô Ảnh.
Lúc này Trương Dương không chần chừ gì nữa, lập tức thay quần áo, lấy túi
vải ở đại sảnh, hô lớn một tiếng rồi lao ra khỏi biệt thự.
Ngoài cửa Truy Phong trắng muốt đã cảm nhận được sự lo lắng của Trương Dương, lập tức đứng đợi Trương Dương ở cửa.
Bá bá
Hai bóng đen vọt ra với tốc độ nhanh như tia chớp, hai con vật Tia Chớp và
Vô Ảnh cũng chạy từ trong biệt thự ra, nhảy lên người Trương Dương.
- Truy Phong, nhanh tới Tử Kim thôn, vùng ngoại ô Trường Kinh.
Vẻ mặt Trương Dương nghiêm trọng, giọng nói hết sức nghiêm túc, Truy Phong không chậm trễ chút nào lập tức giơ vó ngựa lên, chạy ra khỏi sân biệt
thự như một cơn cuồng phong.
Thời gian cấp bách, Trương Dương thậm chí không kịp thông báo cho Mễ Tuyết và Nghiêm Lương Phi.
Tốc độ của Truy Phong nhanh như chớp, nó và Trương Dương có tâm ý thông
nhau, nó rất hiểu tâm tình Trương Dương lúc này,cho nên chạy nhanh hơn
mấy phần mọi khi.
Trên đường phố của Trường Kinh, tuy rằng bóng
đêm giăng kín, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe chạy, Truy Phong chạy như
một trận kình phong, bỏ lại vô số những chiếc xe ô tô trong màn đêm lại
phía sau.
Những chiếc xe đang bật đèn sáng kia cũng chỉ có thể
nhìn thấy một bóng đen trước mắt, đang chuẩn bị tránh thì ngay sau đó họ đã phát hiện, trước mắt không còn bóng đen nào nữa, đường trống không.
Tới gần khu Tử Kim Sơn chỉ có một còn đường mới được sửa xong, nửa đêm, nơi này không có chiếc xe nào, chỉ trong phút chốc bóng dáng Truy Phong đã
hiện ra cuối đường, tới lối vào Tử Kim Sơn.
Trương Dương biết
chính quyền Trường Kinh đang khai thác phát triển nơi này, những thôn
xóm xung quanh đã bắt đầu tiến hành giải phóng mặt bằng, Tử Kim thôn là
một thôn nhỏ gần Trường Kinh nhất, là một trong những thôn được khai
thác cuối cùng.
- Vô Ảnh.
Sau khi Truy Phong dừng lại,
Trương Dương lập tức gọi một tiếng, người trong điện thoại kia chỉ nói
mình ở Tử Kim thôn, cũng không nói địa chỉ cụ thể, muốn tìm được ông ta
phải cần đến sự hỗ trợ của Vô Ảnh.
- Chít chít.
Vô Ảnh
nhảy từ túi vải buồm của Trương Dương ra, ngửi ngửi mặt đất, rất nhanh
nó tìm được một phương hướng, kêu chít chít với Trương Dương.
Vô
Ảnh từng tiếp xúc với Kiều Dịch Hồng, có thể ngửi được năng lượng của
Kiều Dịch Hồng, cho nên nó lập tức tìm ra chỗ trốn của Kiều Dịch Hồng.
Sau đó Vô Ảnh liền chạy lên đầu, dẫn đường cho Truy Phong và Trương Dương.
Lúc này đêm sâu vắng người, mà thôn này cũng không còn mấy gia đình, muốn
tìm ông lão gọi điện dùng điện thoại của Kiều Dịch Hồng cũng không khó.
Lúc Trương Dương tới sân nhà ông lão, chỉ mới vài phút sau cú điện thoại của ông.
Cửa chính ngôi nhà mở to, nửa cánh cửa gỗ đã bị tung ra, dấu vết phá cửa
rất rõ, chưa vào trong nhà Trương Dương đã phát hiện ra một đống hỗn độn trong sân.
Xuống khỏi Truy Phong, Trương Dương đi mấy bước vào sân, đi về phía góc tường của ngôi nhà trong sân.
Ông lão hấp hối kia tinh thần vô cùng hoảng hốt, quỳ rạp trên mặt đất, còn
nắm chặt điện thoại trong tay, đang thì thào tự nói với mình.
- Cảnh sát…báo cảnh sát…cứu Đại Hắc.
Cái điện thoại kia đúng là điện thoại Trương Dương đưa cho Kiều Dịch Hồng.
Dọn đống hỗn độn ra khỏi người ông lão, Trương Dương ngồi xổm xuống, cau mày, kiểm tra một lượt thân thể ông lão.
Tình trạng hiện nay của ông không mấy lạc quan.
Bản thân ông tuổi đã quá cao, xương cốt mềm yếu, lúc trước rõ ràng bị va
chạm lớn, nên xương sườn trước ngực của ông bị gẫy mấy cái, hơn nữa lục
phủ ngũ tạng của ông cũng bị tổn thương không nhỏ. Không khó tưởng
tượng, Trương Dương chỉ cần tới chậm một tẹo, ông lão này chắc chắn sẽ
không chịu nổi mà đi đời nhà ma.
Trương Dương không chần trừ nữa, lập tức ôm lấy ông lão, chạy tới một nơi khá bằng phẳng, mở túi vải ra, lấy ngân châm trực tiếp đâm vào mấy huyết vị quan trọng của ông lão.
Một màn sương trăng dâng lên từ trên người Trương Dương, theo ngân châm
chạy trên thân thể ông lão, Trương Dương nhíu chặt mày, toàn thân chăm
chú vân vê ngân châm trên người ông lão.
Ông lão ho khan mấy
tiếng đau đớn, dần dần yếu đi, rất nhanh tiếng kêu kia biến thành tiếng
thở nhẹ nhàng. Trương Dương dựa vào ngân châm đã khống chế được lục phủ
ngũ tạng của ông lão, lại dùng nội kình cố định lại xương cốt cho ông,
tạm thời giảm bớt sự đau đớn cho ông lão.
Nhưng những điều này chỉ có thể tạm thời giúp ông lão giảm đau, tiếp theo ông lão phải tới bệnh viên điều trị.
Tuy nhiên Trương Dương cũng có cách khác. Trong túi vải buồm của hắn chuẩn
bị khá nhiều thuốc, những viên thuốc kia vốn là hắn chuẩn bị để dùng
trong trường hợp khẩn cấp ở bệnh viện lúc thực tập. Sau khi cho ông lão
nuốt vào, ít nhất có thể cam đoan trong thời gian tiếp theo, thương thế
sẽ không lan rộng. Như vậy cho dù chậm đưa tới bệnh viện một chút cũng
không ảnh hưởng quá lớn đến ông lão.
- Chít chít…
Tia Chớp chạy một vòng quanh sân, tùy ý hít hà, ngay lập tức sắc mặt biến đổi, kêu liên hồi với Trương Dương.
- Cái gì, ý ngươi là nơi này từng xuất hiện linh thú tứ tầng?
Nghe thấy tiếng kêu của Tia Chớp, Trương Dương lập tức chấn động.