Thần Y Thánh Thủ

Chương 691: Chương 691: Điều đó là không thể




Hô Duyên Phong nói gì đó mà chó gà không tha?

Trương Dương lưu tâm nhất chính là người nhà của hắn, hắn cả đời gần như thiếu đi tình thân, tất cả thân nhân ở kiếp này đối với hắn đều vô cùng quan trọng, nếu như nói hắn là nghịch lân((Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận=>chỉ yếu nhân không thể động vào) của cả Trương gia thì những người thân kia chính là nghịch lân của hắn.

Trương Dương tính tình tuy tốt, nhưng không có nghĩa là đối với tất cả mọi người.

Đối với bất cứ kẻ địch nào có khả năng mang đến tai hoạ ngầm cho người nhà của hắn, Trương Dương cũng sẽ không nương tay dù đối thủ này là ai.

Cảm nhận được cỗ sát khí lạnh như băng trên người Trương Dương, khóe miệng Hô Duyên Phong lóe ra một tia cười lạnh, nhưng tinh thần cũng không hề buông lỏng, vẫn coi chừng tìm kiếm bốn phía.

Đối với Trương Dương lão cũng không hề sợ hãi, lão thừa nhận tên nhóc trẻ tuổi này đã sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, tương lai cũng sẽ phát triển không kém lão, nhưng đó dù sao cũng là tương lai chứ không phải hiện tại.

Hiện tại lão lo lắng nhất vẫn là lão già Trương Bình Lỗ cùng với Linh Thú ngũ đẳng ở Dẫn Long Sơn.

Hô Duyên Phong coi chừng tìm kiếm được một hồi thì đã thoáng an tâm hơn đôi chút.

Trước mắt có thể thấy, khả năng con Linh Thú ngũ đẳng ở Dẫn Long Sơn kia đến đây rất nhỏ, nếu con Linh Thú kia thật sự đến rồi thì Trương Dương căn bản không cần dừng lại nơi đây, trực tiếp đánh nhầu vào một trận là có thể tận diệt luôn Hô Duyên gia bọn họ.

Linh Thú ngũ đẳng thật sự quá mạnh, mạnh đến nỗi chúng căn bản không cần dấu diếm gì cả.

Linh Thú ngũ đẳng không tới, còn lại mối lo duy nhất là lão già bảo vệ của Trương gia, nhưng mối lo ở đây cũng đã nhỏ đi rất nhiều.

Lão giờ đang bị thương nghiêm trọng, không thể nào là đối thủ của Trương Bình Lỗ, nhưng nếu lão muốn liều mạng kiểu Tử Tương thì cũng có thể kéo cả Trương Bình Lỗ bị thương. Lão già đó một khi bị thương thì cũng giống lão, là không thể hồi phục. Trương Bình Lỗ so với lão thì vẫn trẻ hơn đôi chút, Trương gia cũng không phải là không có những đối thủ khác, lão tin là Trương Bình Lỗ sẽ không thật sự cùng lão liều mạng.

Nói như vậy, Hô Duyên gia vẫn còn có một con đường sống.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của riêng lão, kết quả cụ thể như thế nào còn phải xem phản ứng của Trương gia.

Hô Duyên Phong lúc này trong lòng cũng có cảm giác căng thẳng đến nín thở. Qua nhiều năm như vậy, Hô Duyên gia có lúc nào bi thảm như vậy đâu, ngoại trừ những thế gia suýt soát ngàn năm như Long gia và Lý gia ra thì những tiểu thế gia, môn phái nhỏ kia không ai gây uy hiếp đến tồn vong của gia tộc bọn họ.

- Chó gà không tha. Được lắm!

Trương Dương cổ tay rung lên, Hàn Tuyền Kiếm tự động ra khỏi vỏ, từ trên người Truy Phong cứ thế mà trực tiếp nhảy xuống.

Hô Duyên Phong mí mắt nhảy dựng, có chút giật mình nhìn Trương Dương.

- Hô Duyên Phong, những lời này ta cũng tặng cho lão, chỉ cần hôm nay ta còn sống thì ta sẽ tận diệt Hô Duyên gia nhà lão, đến chó gà cũng không tha!

Trương Dương chậm rãi nói, ngữ khí không quá nặng nhưng sát ý bên trên lại vừa vặn càng ngày càng nồng đậm, đến ngay cả Vô Ảnh trên bả vai hắn cũng nhảy lên người Truy Phong, thoáng kinh ngạc nhìn chủ nhân.

Vô Ảnh đi theo Trương Dương thời gian dài như vậy mà vẫn chưa bao giờ thấy hắn từng có sát khí như bây giờ.

- Mày ư, còn chưa đủ tư cách!

Hô Duyên Phong dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn Trương Dương. Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong bụng lại vô cùng cảnh giác.

Hiện tại Trương Dương có lẽ vẫn chưa có tư cách này, nhưng lão có không thừa nhận cũng không được rằng gã trẻ tuổi này sẽ phát triển trong tương lai, một khi gã trẻ tuổi này bắt đầu phát triển thì Hô Duyên gia có lẽ thật sự sẽ chuốc lấy tai hoạ ngập đầu.

Nhưng tự đáy lòng lão lại có chút do dự. Có nên liều cái mạng già của mình, chính thức tiêu diệt gã trẻ tuổi này hay không.

Nhưng nếu thật sự tiêu diệt hắn thì lão già họ Trương kia xác định là sẽ nổi điên, Hô Duyên gia cũng vẫn sẽ trốn không thoát, bản thân Hô Duyên Phong cũng sẽ bị cuốn vào trong mối mâu thuẫn đó.

- Có đủ tư cách hay không, không đến lượt lão nói!

Trương Dương chậm rãi dấn về phía trước một bước, Hàn Tuyền Kiếm trên tay từ từ dựng thẳng lên, một cỗ sức mạnh của trời đất bàng bạc không ngừng hội tụ nơi mũi kiếm, chung quanh Hàn Tuyền Kiếm lập tức ngưng tụ một trường năng lượng mạnh mẽ.

Hô Duyên Phong đã có vẻ nghiêm túc hơn, vận dụng năng lượng của trời đất, đây là năng lực cường giả ngũ đẳng mới có, Đại viên mãn một chân bước vào ngũ đẳng cũng có thể vận dụng một ít năng lượng hỗn tạp, nhưng tứ đẳng sơ kỳ như Trương Dương mượn kiếm pháp vận dụng năng lượng trời đất thì từ xưa đến nay cũng chỉ có hắn là một.

Chỉ từ điểm này, Hô Duyên Phong gần không thể không thừa nhận Trương Dương là kỳ tài chưa từng thấy.

Trong lòng lão đột nhiên thoáng có chút hối hận vì trước đây đã đuổi giết Trương Dương.

Luồng năng lượng trời đất khổng lồ đột nhiên cuộn lên, một đạo kiếm quang màu bạch ngân mắt thường có thể thấy được rõ ràng gào thét mà ra, lúc luồng kiếm quang màu bạch ngân xuất hiện lại kéo theo rất nhiều năng lượng trời đất.

Hô Duyên Phong sắc mặt lập tức biến đổi, thân thể cấp tốc lui về phía sau, đầu mất tự nhiên ngửa ra sau, kiếm quang sát bên người mà qua, nện lên một tảng đá lớn phía sau lão ta, tảng đá lớn lập tức nát bấy, phía dưới còn có thêm một hố nhỏ.

Chỉ xét theo năng lượng mà nói, luồng năng lượng này vẫn là rất nhỏ, so với năng lượng mà Hô Duyên Phong khống chế ít hơn nhiều, giống như khi hai người giao thủ trước đó, sức mạnh của Hô Duyên Phong là gấp mười lần Trương Dương.

Nhưng theo chất lượng mà nói, luồng năng lượng này của Trương Dương nếu so với trước kia thì đã mạnh hơn nhiều, không phải là loại năng lượng trời đất pha tạp, hỗn tạp mất trật tự mà như là được chiết xuất với chất lượng tinh thuần, mắt thường cũng đã có thể thấy được, không giống như năng lượng trước kia hắn phát ra, chỉ là năng lượng trời đất đơn thuần, chỉ có thể cảm thụ được mà không cách nào nhìn thấy.

- Không thể nào, ngươi, ngươi đột phá đến ngũ đẳng rồi hả?

Ngẩng đầu lên, Hô Duyên Phong thần sắc càng thêm khiếp sợ, nhìn Trương Dương mà như đã gặp quỷ.

- Không đúng, ngươi vẫn chưa đột phá, ngươi vẫn là tứ đẳng, nếu đột phá thì năng lượng sẽ không nhỏ như vậy, nhưng sao ngươi lại có thể phát ra năng lượng thực thể tinh thuần như vậy?

Hô Duyên Phong lại điên cuồng rống kêu lên, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.

Thực thể hóa năng lượng, đây chính là năng lực chỉ cường giả ngũ đẳng mới có, Đại viên mãn tuy một chân bước vào ngũ đẳng, nhưng dù sao vẫn chưa tới ngũ đẳng, vận dụng năng lượng hỗn tạp mà không cách nào thực thể hóa.

Cường giả ngũ đẳng, đối với năng lượng đã đạt đến trình độ khống chế tùy tâm sở dục, tùy lúc có thể chiết xuất, tăng cường uy lực của năng lượng trời đất, bọn họ liền có thể thực thể hóa năng lượng, thật giống như năng lượng phân thân cùng với hỏa cầu năng lượng từ trong miệng phun ra của Huyễn Thử Cự Long, những thứ này đều là mắt thường có thể thấy được.

Thực thể hóa năng lượng cũng là một dấu hiệu của ngũ đẳng.

Trương Dương năng lượng không lớn, nhưng độ tinh thuần lại đã đạt đến mức thực thể hóa, cũng khó trách Hô Duyên Phong lại khiếp sợ, thét rống lên như vậy.

- Tôi đến trình độ nào đâu khiến lão quan tâm!

Hàn Tuyền Kiếm một hóa thành ba, ba đạo kiếm quang mắt thường có thể thấy được lại một lần nữa gào thét mà ra, chỗ năng lượng tuy vẫn không lớn, nhưng độ tinh thuần so với trước đó đã cao hơn nhiều, đối mặt với năng lượng có độ tinh thuần cao như vậy, Hô Duyên Phong căn bản không dám liều mạng, lại một lần nữa mượn nhờ thân pháp lách đi.

Truy Phong, Vô Ảnh đều có chút trợn mắt há hốc mồm đứng xem Trương Dương.

Hai tiểu tử này sau khi tiến giai lên tứ đẳng thì đều có chút kiêu ngạo trong bụng, đặc biệt là Truy Phong, đã từng giao thủ qua một lần cùng Trương Vận An, “chà đạp” Trương Vận An một phen.

Khi đó nó đã nghĩ chuyện tìm một cơ hội khiêu chiến với Trương Dương, để Trương Dương biết rõ sự lợi hại của nó.

Đáng tiếc trong khoảng thời gian này Trương Dương vẫn luôn bề bộn nhiều việc, khiến nó không tìm được cơ hội, nhưng nay sau khi thấy Trương Dương có thể thực thể hóa năng lượng thì nó lại lặng lẽ cúi thấp đầu xuống, ý niệm khiêu chiến vốn nảy ra nay không còn sót lại chút gì.

Trương Dương có thể thực thể hóa năng lượng rồi, nó mà đi khiêu chiến thì quả thực là tìm tai vạ, ngay lúc này kiếm quang nho nhỏ quét qua thì nó cũng sẽ không tiếp chiêu được.

- Không, tuyệt đối không thể nào!

Hô Duyên Phong sau khi trốn được lại liên tục gầm rú, ánh mắt lão ta nhìn Trương Dương trở nên vô cùng phức tạp, có phẫn nộ, có oán hận, có không cam lòng, còn có sự ghen ghét cùng cực ẩn chứa bên trong.

Thực thể hóa năng lượng là mục tiêu lớn nhất Đại viên mãn bọn họ cho tới nay vẫn truy cầu, có thể chiết xuất năng lượng trời đất rồi thực thể hóa thì chẳng khác nào bọn họ đã tiến giai lên ngũ đẳng.

Có thể chiết xuất năng lượng thì liền có thể cải tạo bản thân, cũng không cần lo lắng thân thể không chịu nổi nguồn năng lượng khổng lồ như vậy.

Nhưng chỉ có một bước này mà đã ngăn cản vô số Đại viên mãn, Trung Hoa mấy ngàn năm nay lớp Đại viên mãn chưa bao giờ gián đoạn nhưng cường giả ngũ đẳng lại mấy trăm năm mới có một người, cũng có thể thấy được một bước này gian nan đến cỡ nào.

Trương Dương mới hai mươi mốt tuổi người trẻ tuổi mà tu vị đến tứ đẳng thì cũng thôi đi, ấy vậy mà đã lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo.

Lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo, vậy hắn cũng chỉ là có thể tiến giai lên Đại viên mãn, tối đa cũng như bọn họ là cùng, nhưng hiện tại Trương Dương thể hiện ra thực thể hóa năng lượng, lại để cho lão thấy được đối phương có khả năng tiến giai lên ngũ đẳng.

Đây là một khả năng cực lớn chứ không còn chỉ là suy đoán thuần túy như trước.

Kết quả này càng làm cho lão khó có thể tiếp nhận, lúc này sự ghen ghét đã bốc thành ngọn lửa, thiếu chút nữa đã đốt cháy sạch sẽ toàn bộ nội tạng của lão. . .

- Không xong rồi, Vận An, ta đi trước đây, anh cũng nhanh lên, lão điên kia ra rồi đấy!

Phía sau, đang cầm gà quay rượu xái thảnh thơi mà đi thì Trương Bình Lỗ sắc mặt lập tức biến đổi, gà quay cùng rượu xái cầm trên tay đều ngầm dúi cho Trương Vận An.

Nói xong câu đó, lão không để cho Trương Vận An phản ứng mà liền chạy nhanh như làn khói, phút chốc thì bóng dáng đều nhìn không thấy rồi.

- Hô Duyên Phong ra rồi!

Qua vài giây đồng hồ, Trương Vận An mới kinh hãi kêu lên một tiếng, cầm theo các thứ này nọ rồi cũng bắt đầu vọt đi rất nhanh.

Lão điên Hô Duyên Phong, chính là Cường giả Đại viên mãn, Trương Dương cùng Trương Đạo Phong đều ở phía trước, bất kể bọn họ làm trò khỉ gió gì mà ai đụng phải Hô Duyên Phong thì chỉ sợ đều rơi vào hiểm cảnh.

Theo cách nhìn nhận của Trương Vận An thì xem ra người có thể cự lại Hô Duyên Phong thì Trương gia cũng gần chỉ có mỗi lão gia tử, mà lão gia tử vừa rồi lại ở chung với ông ta.

Lúc này Trương Vận An trong bụng cũng vô cùng gấp gáp, hi vọng Trương Bình Lỗ sớm qua đó, bất luận là Trương Dương hay là Trương Đạo Phong cũng không thể để có sơ suất gì.

Trương Dương là hi vọng tương lai của Trương gia, Trương Đạo Phong lại là bố ông ta, để ai trong hai người xảy chuyện thì ông ta đều không thể chấp nhận được.

Ngoại trừ Trương Bình Lỗ ra thì cảm nhận được phía xa xa có năng lượng bộc phát còn có Trương Đạo Phong, dù sao ông ta vẫn một mực đi theo Trương Dương, khoảng cách rất gần.

Sau khi cảm nhận được Trương Dương năng lượng bộc phát, cùng với một nguồn năng lượng càng khổng lồ lạ lẫm hơn thì ông ta cũng tăng tốc nhanh hơn, mặc kệ nguồn năng lượng kia là ai thì ông ta cũng không thể đứng nhìn Trương Dương gặp phải nguy hiểm.

Cho dù là chính mình liều mạng cũng phải bảo vệ Trương Dương.

Lúc này trong lòng ông ta cũng cùng chung thắc mắc với Trương Dương, “lão gia tử đi đâu rồi? Lão nhân gia chẳng phải đã nói sẽ chờ họ ở Ngũ Trụ Phong đấy sao, đúng lúc này cũng không thể để họ leo cây, bằng không thì có trò vui lớn rồi.

Trương Đạo Phong vừa mới tăng tốc thì phía sau xa xa có một bóng dáng còn nhanh hơn cũng đang liều mạng chạy về trước, còn lúc này ở dưới chân Ngũ Trụ Phong, Hàn Tuyền Kiếm của Trương Dương đã liên tục phát ra kiếm quang thực thể, Hô Duyên Phong vẫn đang chật vật tránh né.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.